Năm ta mười hai tuổi, phụ thân ta nạp thiếp, ta gọi là Yên Nương. Yên Nương vốn là một vũ cơ có ngoại hình rất xinh đẹp, ta nghe nói phụ thân bà ta không phải người Trung Nguyên, có quan hệ tốt với mẫu thân bà nhưng lại không kết hôn với nhau, cũng đã sớm bỏ đi từ lâu rồi. Cho nên Yên Nương chỉ có thể sống tạm ở Tửu Quán Vũ Phường, bà ta sinh ra đã xinh đẹp hơn người, cao quý hơn nhiều so với mẫu thân bà ta là phu nhân Tương phủ, bà thật sự rất dịu dàng, duyên dáng, công dung ngôn hạnh.
Mẫu thân ta sinh hai nam nhi và một nữ nhi, huynh trưởng và huynh thứ đều đã giữ chức vụ lớn và cũng đã thành gia cả rồi, sống ở hai phủ riêng, ta là nữ nhi duy nhất trong nhà. Ta vẫn nhớ khi tin Yên Nương đột ngột mang thai truyền đến, mẫu thân ta đang ngồi trên sạp dài, nghe tiếng chúc mừng phụ thân ta từ bên ngoài truyền vào, bà dùng hai tay siết chặt chăn, bình tĩnh nói: “Giết nó đi. “
Nhưng ta biết bên dưới sự điềm tĩnh của mẫu thân là nỗi oán hận thấu tận tâm can.
Sau này Yên Nương sinh được một nữ nhi, là muội muội khác dòng của ta.
Mẫu thân bắt đầu bồi bổ sức khỏe cho sản phụ sau khi sinh con là Yên Nương, mùi thịt trên bàn khiến ta buồn nôn. Tất cả mọi chuyện mẫu thân làm đều được người ngoài khen là có đạo đức tốt, nên Yên Nương chỉ có thể buộc phải tiếp tục dùng chúng để chứng tở mình không phụ lòng ý tốt của phu nhân.
Chưa đầy nửa năm sau, toàn thân Yên Nương sưng lên như bong bóng nước, không còn nhìn ra dáng vẻ dịu dàng duyên dáng trước đây nữa, thân hình mập mạp không còn hấp dẫn được phụ thân ta nữa, bà ta đổ bệnh nặng hơn, tinh thần cũng ngày một sa sút.
Mẫu thân trước mặt thì sắc thuốc cho bà ta, nhưng sau lưng lại âm thầm tính kế và gọi bà ta là tiện tỳ. Dù số phận có cho muội muội khác dòng của ta có ngoại hình xinh đẹp hơn cả Yên Nương khi còn trẻ nhưng cuối cùng nàng ta vẫn bị phụ thân mình gả cho tên ngốc của đại phú hào lớn nhất Kinh Thành.
Một muội muội được sinh ra bởi thiếp thất đã phát điên thực sự rất dễ chiếm được tình cảm của mọi người.
Ta đã từng nói Liễu Như Trác giống như muội muội khác dòng của ta. Nhưng thực ra, nàng ta giống Yên Nương hơn.
Họ đều được định sẵn là sinh ra trong hèn mọn và có số phận như cỏ dại ven đường.
Dung Trạm được Hoàng đế triệu tới ngay sau khi đứa trẻ chào đời một ngày, vừa đến nơi đã nhận lệnh tiễn hôn quận chúa Tư Hằng ngay lập tức. Một tháng sau, hắn trở lại, Hoàng đế đã ân chuẩn cho hắn một kỳ nghỉ dài mười ngày.
Hắn cưỡi ngựa như bay, về phủ ngay trong đêm. Ta và mẫu thân đứng đợi ở cổng, hắn gật đầu chào hỏi, bước qua ta rồi đi thẳng đến Thương Vân Các. Khi ta dìu mẫu thân đến nơi, hắn đang ngồi ở đầu giường, ôm Liễu Như Trác vào lòng, nàng ta thì đang mỉm cười ôm đứa bé.
Dung Trạm nhìn chằm chằm vào khối thịt đó một lúc lâu cho đến khi hai mắt đỏ hoe. Ta chưa bao giờ thấy một người đàn ông khóc. Phụ thân và hai huynh trong gia đình ta chưa bao giờ rơi nước mắt vì một người phụ nữ hay một đứa trẻ, vì họ cho rằng như vậy rất không có tiền đồ.
Khung cảnh trước mặt thật đẹp đẽ, lương tế mỹ thê kiều nhi. Ta nói: “Tiểu nha đầu dễ thương lắm, chỉ đợi Tướng quân đặt tên cho nó thôi.”
Hắn nói không chút do dự: “Dung Ân.” Hắn như quay về cái đêm mà mạng sống của hắn như treo trên sợi chỉ, mưa mù mịt, và cả bóng dáng nàng ta cũng vậy. Ánh mắt hắn chân thành đến mức ngay cả mẫu thân cũng không muốn nói nhiều.
Sáng sớm hôm sau, môn phòng truyền tin cho Xuân Hương trước, sau đó mới truyền tin cho Thương Vân Các, nói rằng có người đến thăm Trắc phu nhân. Liễu Như Trác sức yếu không đứng dậy được nên sai nha hoàn Ngọc Chi đến gặp, nàng ta ở Kinh Thành không có người thân cũng chẳng có chỗ dựa, nhất thời không biết là ai.
Xuân Hương vò vò chiếc khăn tay, mím môi cười nói: “Nhị thiếu gia rất chu toàn, nhanh như vậy nàng ta đã đến gây chuyện rồi.”
Ta đang luyện tập viết thư pháp, không buồn ngước mắt lên: “Ngươi đi xem đi, nhớ là phải nhìn thật kỹ, nghe được hết”.
Khi Xuân Hương quay lại, cô bé chỉ cảm thấy ngưỡng cửa của Dung phủ cao đến mức ngay cả nha hoàn cũng dám dí mũi vào mặt mình.
Hóa ra là khi Ngọc Chi mở cửa, nhìn thấy một nữ nhân mặc quần áo hoa thô đứng bên ngoài, tuy khuôn mặt tròn trịa nhưng hai má lại đỏ lựng do tiếp xúc lâu ngày với nắng gió, thì thầm với Xuân Hương rằng thật giống dáng vẻ ban đầu khi Trắc phu nhân mới đến.
Ngọc Chi nói: “Không phải ai cũng được gặp Trắc phu nhân, ngay cả người thân, bạn bè cũng phải báo trước cho Trắc phu nhân một tiếng.”
“Ngọc Chi tỷ tỷ cho người ta vào trước rồi đi bẩm báo với Trắc phu nhân là được.” Xuân Hương nhìn Lâm Nhụy Hương rụt rè đứng đó, thỉnh thoảng nhìn vào bên trong và mỉm cười: “Phu nhân nói rồi, mặc dù chưa từng gặp mặt, bây giờ Trắc phu nhân đã qua cửa rồi, Lâm di nương thân là họ hàng xa, nhân lúc Tướng quân ở trong phủ, buổi tối ở lại dùng bữa đi.” Xuân Hương cười nói.
“Di nương?” Lâm Thụy Hương nghi hoặc, nàng ta bôn ba khắp nơi, không biết nhiều tin tức về Dung phủ này.
Ngọc Chi còn chưa kịp mở miệng, Xuân Hương đã đáp: “Lâm di nương còn chưa biết, Trắc phu nhân do có phúc lớn, đã sinh ra con gái lớn cho Tướng quân, hiện tại có thân phận tôn quý vô cùng ở Dung phủ.”
“Như Trác mông to nên dễ sinh nở.” Lâm Nhụy Hương nói.
“Đúng lúc phu nhân sai ta đưa chút đồ cho Trắc phu nhân, ta đi cùng tỷ tỷ về Thương Vân Các đi.” Xuân Hương nói, Ngọc Chi có lẽ sợ ở một mình với Lâm Thụy Hương, bốn mắt nhìn nhau không biết nói gì, nên vội vàng đồng ý.
Sau khi Lâm Nhụy Hương đến Thương Vân Các, nàng ta đã bị choáng ngợp kiến trúc được xây dựng tinh xảo, nàng ta đã bước lên không dưới ba các bậc cao, liền nói: “Ôi, mấy bậc này cao quá.”
Ngọc Chi liếc nhìn nàng ta rồi nói: “Bậc ở Dung phủ đều cao như vậy.”
Thụy Hương vặn lại: “Muội muội ta vào cửa chắc không dễ dàng? Bậc cũng chỉ có vậy thôi mà.”
Ngọc Chi hừ một tiếng, vén rèm ra: “Trắc phu nhân, Lâm di nương đến rồi.”
Liễu Như Trác vừa mới ở cữ xong, đứng lên nhìn một cái rồi nói: “Vào đi.”
Thấy Liễu Như Trác ngồi trước bàn trang điểm, tuy mặt không trang điểm, tóc xõa nhưng trên người mặc một chiếc áo khoác thêu gấm màu vàng ngỗng trông đặc biệt tao nhã, trước ngực có thắt màu xanh lá cây cùng một miếng ngọc bội; Viền váy màu đỏ thẫm xòe ra như bông hoa mẫu đơn, nếu nhìn kỹ, còn có thể nhận thấy những họa tiết ẩn hiện bên dưới, cuối váy xếp ly có một vòng hạt màu vàng. Dưới ánh hoàng hôn, trông như những hạt nước lấp lánh.
“A Trác!” Nàng ta đến gần, Liễu Như Trác không đứng dậy, thấp giọng hỏi: “Thụy Hương tỷ, mọi việc vẫn thuận lợi chứ?”
Thụy Hương bỗng nhiên xấu hổ, vặn vẹo tay, giả vờ bước nhanh hai bước tới sạp rồi ngồi xuống: “Vẫn tạm ổn.”
Ma ma bên cạnh ho nhẹ một tiếng, Thụy Hương mơ hồ không hiểu, Liễu Như Trác vội vàng nói: “Thụy Hương tỷ, Dung phủ có rất nhiều quy củ, tỷ làm như vậy là không được.”
Thụy Hương xấu hổ, đứng dậy đến đứng bên cạnh Liễu Như Trác, ma ma lúc này mới nói: “Di nương từ xa đến, chỉ sợ không hiểu nội quy của phủ Tướng quân. Đầu tiên, di nương không hành lễ khi vào tẩm hòng của Trắc phu nhân là đã không thỏa đáng; Trắc phu nhân vừa mới ở cữ, thân thể vẫn còn yếu, người ngoài không tiện nói chuyện ở khoảng cách gần, sợ mang bệnh. E là cần phải có Phu nhân đồng ý, rồi nha hoàn xem qua thì mới được.”
Xuân Hương vốn thích nói đùa, khi cô bé diễn lại cảnh này lại còn kiêm luôn mọi vai, thiếu mỗi dùng cả chân tay để miêu tả, khiến ta cười gần như tắt thở, một lúc sau mới bình tĩnh lại. Cô bé nói: “Lâm di nương đó mặt xanh lét như con châu chấu cái ấy.” Ta lại không nhịn được cười.
“Nhị thiếu gia thật sự rất thương người, người chỉ gửi cho Nhị thiếu gia cách ăn mặc ở Thương Vân Các, ngài ấy lập tức sai người sao chép, còn đưa cho Lâm Thụy Hương một miếng ngọc.”
Ta là nữ nhi duy nhất trong nhà, huynh trưởng thành gia lập nghiệp từ sớm, ta theo nhị ca từ nhỏ cho tới lớn, nhìn thấy Thương Vân Các được đối xử tốt hơn ta, huynh ấy tất nhiên là sợ ta bị Liễu thị ức hiếp.
“Lĩnh Nam khốn khổ, Lâm Thụy Hương đã ngâm mình trong nước nhiều năm, làm sao nàng ta có thể chấp nhận được con cá chạch hoang dã từng giống như mình lại trở thành một quý phu nhân được.” Ta nhấp một ngụm trà: “Hơn nữa, tín vật là nàng ta nắm giữ, thật cũng được mà giả cũng vậy thôi, dù sao nàng ta là người chịu khổ cực, nàng ta sao có thể đồng ý?”
Lần này nàng ta đến, nhất định là để đấu tranh, lật ngược ván bài.


