Bà Lục hồi thần trước tiên, không bỏ cuộc mà bắt lấy Liễu Nguyệt: “Liễu Nguyệt, con nói gì đi, người lúc đầu liều chết cứu cả nhà ta từ trận động đất ra là ai? Lúc đó khi chúng ta tỉnh lại, người canh trước giường bệnh chúng ta là con, tự con nói là con cứu chúng ta từ trong đó ra mà!”
Trước nay Lục gia dạy dỗ phải xem trọng ân nghĩa. Mấy năm nay cũng vì cô ta cứu họ, vậy nên mới đổi xử khác biệt với cô.
Bà và mẹ Lục cũng vì cô ta cứu họ nên mới coi cô quan trọng hơn ai hết!
Nhưng bây giờ sao lại biến thành Hứa Niệm Niệm!
Ân nhân cứu mạng cả nhà họ sao lại biến thành Hứa Niệm Niệm!
“Liễu Nguyệt, con nói đi, con nói gì đi!”
Đối diện với sự chất vấn của bà Lục và đối chất của nhân chứng, Liễu Nguyệt hoàn toàn không nói nên lời. Thấy ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung lên người cô ta, cô ta chỉ một lòng muốn chạy nhưng bị Lâm Thiếu Sâm giữ chặt, cả người không nhúc nhích được, chỉ có thể liều mạng vùng vẫy, gương mặt trở nên trắng bệch. Nhưng biểu cảm chột dạ như vậy đủ để chứng tỏ tính chân thực của lời Tiểu Thành nói.
“Đủ rồi!” Lục Lệ Thành đau đến không thiết sống siết chặt nắm tay, cả người không nhịn được run rẩy.
“Lục Lệ Thành, người nên nói đủ rồi không phải anh, mà là Niệm Niệm. Cả đời cô ấy chưa từng làm việc gì xấu nhưng lại để cô ấy gặp phải anh, Lục gia các anh mà cả đời phải chịu dày vò.”
“Thật nực cười, có những người tự coi mình là con của ông trời nhưng lại nhận nhầm người, yêu nhầm người, từ đầu đến cuối không phân biệt được người trong lòng mình là ai.”
Lâm Thiếu Sâm không xem nổi nữa, cũng không muốn đôi co thêm với ai, chỉ cười lạnh lùng, moi bút máy từ trong ngực ra.
“Nếu mọi việc đều được làm rõ vậy mau ký đi, sau khi ký tên xong, Hứa Niệm Niệm toàn tâm toàn ý, trong tâm trí đều là anh sẽ không tồn tại nữa. Từ nay về sau, Hứa Niệm Niệm là đại tiểu thư Hứa gia, cũng là đại tiểu thư Hứa gia kiêu ngạo rạng rỡ, kể từ nay không còn liên quan gì đến Lục gia các người nữa.”
“Lục Lệ Thành, chúc mừng anh muốn gì được nấy, tận hưởng sự cô độc vô hạn.”
Đáy mắt Lục Lệ Thành chất chứa đau khổ, anh thậm chí còn nghĩ, do dù bị nghìn dao róc thịt e là cũng không so được với một phần ba sự khó chịu trong lòng anh.
Anh không ký tên, cũng không nói gì, chỉ nắm chặt giấy nhận thi thể rồi nhanh chóng rảo bước ra ngoài.
Chưa chết.
Hứa Niệm Niệm chưa chết.
Hứa Niệm Niệm của anh sẽ không chết.
Anh phải tìm cô nhanh thêm một chút, nhận lỗi với cô, nói lời xin lỗi với cô, nói với cô những năm nay là anh tồi tệ, cô muốn đánh muốn mắng đều được.
Là anh vô dụng, lâu như vậy vẫn chưa tìm được cô, anh không nên đến bữa tiệc đó, nói cho cùng thì có liên quan gì đến anh, những người trên đời này thì có liên quan gì tới anh? Cô cố tình trốn, anh lại chậm trễ lâu như vậy không đi tìm cô, nếu không tìm được cô sẽ tức giận.
E là sau này sẽ thật sự mặc kệ anh.
Vậy nên anh phải mau chóng tìm được cô, phải tìm nhanh chút mới được.
Mọi người đều không biết Lục Lệ Thành muốn làm gì, chỉ thấy anh bước nhanh đến sảnh của bữa tiệc, nhưng chưa được mấy bước anh đột nhiên phun một ngụm máu, sau đó cả người ngã xuống đất.
Trước khi chết, Hứa Niệm Niệm luôn có một thắc mắc.
Thậm chí thắc mắc này sau khi chết rất lâu cũng không hiểu.
Đó chính là… tại sao người của Lục gia lại tốt với Liễu Nguyệt đến vậy?
Tuy nói là có lẽ Liễu Nguyệt biết cách lấy lòng, nhưng cũng đối tốt một cách quá đáng, hơn nữa còn so sánh với thái độ họ đối với cô.
Mà vấn đề này hôm nay cuối cùng cũng có câu trả lời.
Hóa ra là vậy.
Hóa ra chính là như vậy.
Trận động đất năm đó, Liễu Nguyệt nhân lúc cô làm phẫu thuật cắt ngón tay không thể xuất hiện, cô ta xuất hiện bên cạnh người Lục gia lúc đang hôn mê, thừa nước đục thả câu, ở bên cạnh họ, mạo nhận phần công lao này.
Vậy nên Lục Lệ Thành, bà Lục, bao gồm mọi người trong Lục gia đều cho rằng Liễu Nguyệt là ân nhân cứu mạng cả nhà họ. Quả thực quá hoang đường, may là sự thật được phơi bày.
Nếu Hứa Niệm Niệm còn sống nhất định sẽ cảm thán một câu thế này.
Nhưng bây giờ cô chết rồi, đầu óc chỉ nghĩ rằng… không cần thiết nữa. Không quan trọng nữa, thật sự không quan trọng, cô cũng không để tâm những chuyện này nữa.
Sự đối đãi cô không nhận được khi còn sống, sau khi chết cũng không cần thay cô gột rửa oan ức.
Sau khi chết cô mới phát hiện, cô đã trở thành người không cần rửa sạch oan ức. Điều cô muốn là người chết đã chết rồi, người sống phải sống cho tốt.
Lúc này sự việc được phơi bày, ngoại trừ làm người còn sống đau khổ, thực chất không có gì tốt.
Cũng giống như ngày đó ở bữa tiệc, cô nhìn thấy sự đau khổ trong đáy mắt của mẹ Lục và bà Lục, cũng nhìn thấy sự tuyệt vọng của Lục Lệ Thành.
Nhưng trong lòng cô không dễ chịu chút nào.
Lâm Thiếu Sâm nói không sai, đời này của cô không làm việc gì xấu, càng khỏi nói sau khi chết có cảm giác như đây là báo ứng.
Cô chết rồi, không còn thất tình lục dục của con người, nhưng người còn sống sẽ đau khổ cả đời.
Cô không muốn như vậy.
Lục Lệ Thành nằm viện ba ngày trời mới tỉnh lại.
Mẹ Lục và bà Lục canh chừng bên giường bệnh của anh, thấy anh cuối cùng cũng tỉnh thì vui mừng lập tức gọi bác sĩ.
Lục Lệ Thành quét mắt quanh phòng bệnh, hắng giọng hỏi câu đầu tiên sau khi tỉnh lại: “Niệm Niệm đâu?”
Nghe vậy, mẹ Lục và bà Lục đều sững sờ, rất nhanh mắt ngấn lệ.
Bà Lục nghẹn ngào: “Lệ Thành, Niệm Niệm đã chết rồi.”
“Sau khi con hôn mê, ta đã cử người đi điều tra giấy nhận thi thể kia, đúng là như vậy. Mẹ con còn gọi cho bệnh viện hỏi, đúng là hai tháng trước Niệm Niệm hiến tim cho con. Thi thể của Niệm Niệm thật sự cần nhanh chóng được nhận về nên ta đã dùng tay con ấn dấu tay, bây giờ Lâm Thiếu Sâm đi đón Niệm Niệm ‘về nhà’ rồi.”
Sau khi bà Lục nói xong, cuối cùng cũng không nhịn được mà bật khóc. “Lệ Thành, là Lục gia chúng ta có lỗi với nó mới coi mắt cá là trân châu, tin lầm Liễu Nguyệt. Mấy năm nay Niệm Niệm gả vào Lục gia, ta chưa từng có thái độ tốt với nó, nó là ân nhân cứu mạng của chúng ta đấy. Lệ Thành, người tốt như Niệm Niệm sao lại chết thảm như vậy chứ, nơi đáng sợ như nhà xác, nó ở đó có lạnh không, có đau không.”
Lục Lệ Thành không nói gì, sắc mặt rõ ràng trắng bệch, anh giống như trực tiếp bỏ qua lời bà Lục nói, lần nữa hỏi: “Niệm Niệm đâu? Không đến thăm con sao?”
Trước đây mỗi lần bị bệnh cô đều sẽ xuất hiện đầu tiên.


