Lúc cô đang suy nghĩ, Lục Lệ Thành chợt xoay người lại, ánh mắt hung dữ như muốn ăn người ta: “Cô có ý gì? Cô ấy luôn đeo bao ngón tay này, nếu tìm một thi thể để bỡn cợt, để thi thể đeo bao ngón tay giống hệt không phải chuyện gì khó!”
Tiểu Thành không ngờ Lục Lệ Thành phản ứng mạnh đến vậy, nhưng cô ta vẫn không nhịn được tiến lên, tỉ mỉ nhìn ảnh thi thể trên giấy nhận thi thể, khẳng định rằng: “Chủ tịch, có thể tìm bao ngón tay giống hệt là không sai, nhưng năm đó vì cứu ngài, cứu bác trai bác gái và bà Lục trong trận động đất mà bị mất nửa ngón tay thì khó mà làm giả được.”
Một viên đá làm dậy lên sóng dữ.
Không chỉ mỗi Lục Lệ Thành, đến cả bà Lục và mẹ Lục khi nghe tin Hứa Niệm Niệm chết cũng chỉ biểu hiện một chút kinh ngạc, giây tiếp theo thì cảm thấy cô chết cũng tốt, bây giờ đều không khỏi lộ ra biểu cảm bị sốc.
“Động đất gì??!”
Mấy người đồng thanh lên tiếng.
Liễu Nguyệt đứng bên cạnh nghe đến đây, sắc mặt bất giác không được tự nhiên, đang định rời khỏi thì bị Lâm Thiếu Sâm nhìn thấy, anh ta nhanh chóng bước tới tóm lấy cổ tay của cô ta.
Tiểu Thành kinh ngạc nói: “Chính là trận động đất lớn ở thành phố A nhiều năm trước, lúc đó động đất rất nghiêm trọng, nhiều nhà cửa đổ sụp, vô số người chết, mọi người quên rồi sao?”
Bà Lục vội nói: “Không phải, ý của ta là trận động đất năm đó, người liều mạng cứu cả nhà ta ra không phải là Liễu Nguyệt sao? Sao lại là Hứa Niệm Niệm?”
“Sao lại là Liễu Nguyệt? Đương nhiên là phu nhân rồi ạ! Lúc đó cả nhà chúng ta đang chạy, Liễu Nguyệt còn chạy trước tôi.” Tiểu Thành thấy đầu óc mơ hồ.
“Lúc đó chỗ chúng ta được xem như là nghiêm trọng nhất, khi đó mọi người đều chạy ra ngoài, chỉ một mình phu nhân giống như không sợ chết mà lao vào trong. Lúc đó tôi nhìn thấy vội ngăn cô ấy, nói rằng lúc này không chạy giữ mạng, còn chạy vào làm gì? Cô ấy nói Lục Lệ Thành còn chưa ra ngoài, chưa một ai trong Lục gia ra ngoài cả. Cô ấy vô cùng sốt ruột nói với tôi ba đang ở trạm cứu trợ gần đây, kêu tôi nói lại với ba cô ấy một tiếng rồi nhanh chóng lao vào trong.”
“Lúc đó tôi rất muốn kéo cô ấy lại, nhưng khi đó còn có dư chấn, ai mà không muốn giữ mạng, thế là tôi cũng tự mình rời khỏi. Nhưng sau việc đó tôi thấy rất áy náy, đợi hết dư chấn, cả thành phố khá an toàn mới lao vào xem tình hình của cô ấy. Sau đó đội cứu viện nói khi cô ấy xông vào, phát hiện đội cứu viện không tìm ra mọi người, vừa khóc nói mọi người nhất định còn sống, vừa giống như không thiết sống dọc theo khu động đất mạnh nhất mà tìm kiếm, gọi mọi người không ai trả lời, cô ấy lập tức tìm khắp nơi, tìm trong đống đất đá lẫn lộn, không có dụng cụ nên cô ấy dùng tay đào. Không biết tìm hết bao lâu, cuối cùng nghe thấy tiếng cầu cứu của mọi người.”
“Nghe nói khi đó cô ấy đã đào đến chảy máu đầy tay nhưng không bỏ công sức ra xử lý, ngón út còn bị vật nặng đè lên cũng không la hét, chỉ dốc hết sức lực cứu mọi người ra ngoài. Đợi khi cứu được mọi người ra rồi mới xem xét, ngón út đã bị hoại tử, không thể không cắt bỏ. Từ đó cô ấy luôn đeo bao tay.”
Lục Lệ Thành bỗng thấy cơ thể hơi lảo đảo, dường như đứng không vững.
Anh không nói gì, đôi mắt đầy tơ máu nhìn chằm chằm vào ngón tay chỉ còn một nửa của thi thể.
Anh còn nhớ, lần đầu gặp Hứa Niệm Niệm là một buổi chiều có gió và nắng đẹp.
Ngày đó ánh nắng rất tốt.
Cô ngồi dưới bóng cây vẽ tranh, anh đang nghỉ mát dưới một bóng cây khác nhặt được chiếc nhẫn ngón út của cô.”
“Bạn học, nhẫn của cậu rơi rồi.”
Đó là một chiếc nhẫn rất đẹp, lúc trả lại cho cô, anh nhìn thấy ngón tay của cô cũng rất đẹp.
“Ơ? Bị rơi khi nào thế, tớ vẽ say mê quá nên không phát hiện. Cảm ơn cậu nhé, may là có cậu. Cậu tên gì, tớ mời cậu ăn cơm để cảm ơn.”
Trước giờ anh là một người lãnh đạm, ngày thường bớt được phiền phức thì bớt, nhưng ngày đó anh nhìn thấy nụ cười xán lạn nơi đáy mắt của cô, không hiểu sao bị ma xui quỷ khiến nói ra tên của mình.
“Lục Lệ Thành.”
“Lục Lệ Thành? Tớ tên Hứa Niệm Niệm.”
Cô vừa cười vừa đeo nhẫn vào ngón út, ánh nắng xuyên qua bóng cây chiếu lên mặt cô, cô cười đến mặt mày rạng rỡ, hút mất hồn của người khác.
Sau này, bỗng có một ngày gặp lại cô, anh phát hiện cô không đeo nhẫn ngón út nữa mà đeo một cái bao tay màu đen.
Dù biết rõ không nên để ý, nhưng anh vẫn luôn không nhịn được mà nhìn chằm chằm bao tay.
Như cảm nhận được tầm mắt của anh, cô khẽ cười, còn vẫy tay với anh: “Cậu đang nhìn cái này sao, có phải rất ngầu không?”
Anh cuối cùng cũng nói: “Xấu, sao lại đeo?”
Anh còn nhớ lúc đó sắc mặt Hứa Niệm Niệm cứng ngắc, nhưng rất nhanh lại cười nói: “Ôi hết cách rồi, không phải tớ là sinh viên nghệ thuật sao, ngày nào cũng vẽ tranh, mang vào có cảm hứng hơn, hơn nữa còn khó làm tay bị thương, xấu thật sao? Tớ thấy được mà, hay là lần sau tớ đổi một cái đẹp hơn, cậu thích kiểu nào?”
Sau này, cô đeo chiếc bao tay này rất nhiều năm.
Từ lúc còn đi học đến khi kết hôn, anh chưa từng thấy cô tháo xuống.
Không ngờ rằng sự thật là như vậy…
Tiểu Thành nói tiếp: “Chủ tịch, năm đó phu nhân vì ngài đến mức này, tôi cứ nghĩ mọi người cỡ nào cũng phải ở bên nhau. Kết quả không ngờ sau khi ngài nằm trên giường bệnh mấy ngày tỉnh lại thì đi thích Liễu Nguyệt. Nhưng lúc đó tôi nghĩ đây là chuyện riêng của ngài tôi không có quyền can thiệp, chỉ thấy đáng tiếc cho phu nhân thôi.”
“Tôi có thể khẳng định chắc chắn người khi đó mạo hiểm xông vào nơi động đất là phu nhân, khi đó cô ấy hình như còn bị thương nặng hơn ngài, cộng thêm việc một cô gái xinh đẹp trẻ tuổi như vậy lại bị cắt ngón tay, thời gian nằm viện còn lâu hơn mọi người, sao mọi người có thể cảm thấy người cứu mình là Liễu Nguyệt chứ? Rõ ràng lúc đó người liều chết là phu nhân, xả thân lao vào cứu mọi người cũng là phu nhân… Còn Liễu Nguyệt, cô ta không có làm gì cả.”
Trong thoáng chốc, tầm mắt của tất cả mọi người đều tập trung lên người Liễu Nguyệt. Bà Lục và mẹ Lục nhìn nhau một cái, hai người có thể nhìn thấy sự khó tin từ trong mắt đối phương.


