Ba ngày sau là chính thức đến công ty báo cáo.
Tôi vốn có chút căng thẳng lo lắng không biết hòa nhập với đồng nghiệp như thế nào khi lần đầu gặp mặt.
Nhưng không ngờ, làm xong thủ tục nhận chức bị nhân sự dẫn đến văn phòng mới phát hiện bên trong không có một ai. “Mọi người đi đâu hết rồi? Giờ này nên ở văn phòng mới phải chứ.”
Nhân sự sững sờ, hiển nhiên cũng không ngờ đến tình huống này.
Gọi điện cho Hứa Thành. Sau đó mới nói với tôi, “giám đốc Hứa Thành đang họp với bên chủ biên, những người khác đều ở hiện trường triển lãm, cô ở đây đợi một lúc đi, đợi giám đốc Hứa Thành quay lại đưa cô qua đó.”
Tôi gật đầu.
Hoạt động ngoại tuyến là rắc rối nhất, đặc biệt là các sự kiện lớn như triển lãm xe, việc càng nhiều càng lộn xộn, cả bộ phận cùng nhau theo dõi hiện trường là chuyện bình thường.
Tôi tìm thấy vị trí của mình và ngồi xuống.
Vừa sắp xếp đồ đạc vừa đợi.
Nhưng đợi chưa được 5 phút, thì đột nhiên một người xông vào.
“Lão đại, hiện trường xảy ra vấn đề rồi, anh mau qua đó cứu mạng, nếu không lát nữa Tiểu Tiết…”
Là một cô gái mặt tròn, đeo kính, tóc đuôi ngựa, sau khi thấy trong văn phòng chỉ có mình tôi, cô ấy chưa nói xong câu đã dừng lại rồi, đứng sững sờ tại chỗ.
“Xin hỏi…chị là ai?”
“Tôi tên Trình Uyển, người mới đến.”
“Ò, em biết chị! Chị là đại lão do tổng bộ điều đến, em tên là Trang Đình, có điều chị thật trẻ! Thực ra hôm đó nên do em đến đón chị, nhưng mèo nhà em sinh con, em không đi được, đúng rồi, chị có thích mèo không.”
Trang Đình thân mật ngồi xuống bên cạnh tôi, mắt cong lưỡi liềm, đặc biệt thu hút.
Nhưng ngay sau đó, ánh mắt lại giật lên.
“A, không đúng, em không thể ngồi, em phải tìm lão đại đến hiện trường, bên đó xảy ra chuyện rồi. Chị Trình Uyển, chị biết lão đại đi đâu không, lão đại chính là giám đốc của chúng ta, Hứa Thành.”
“Chị không biết anh ấy ở đâu, những nhân sự nói anh ấy đang họp với chủ biên.”
“Vậy tiêu rồi.” Trang Đình hét lên một tiếng, mắt thường có thể thấy đầu đang đau lên, “chắc chắn là chủ biên Hồ, ông ta khó xử lý nhất, nói nhiều, tính khí kém, mỗi lẫn lão đại họp cùng ông ta cũng phải cả buổi sáng, còn không được làm gián đoạn giữa chừng, phải làm sao đây.”
Tôi thấy cô ấy như vậy, không đành lòng, hỏi một câu, “hiện trường xảy ra chuyện gì vậy?” Trang Đình giải thích, lúc này tôi mới hiểu được chuyện gì đang xảy ra .
Một người lập kế hoạch trong văn phòng cãi nhau với công nhân thủ công tại hiện trường.
Nguyên nhân chỉ là công nhân nhìn nhầm bản vẽ, bản quảng cáo của hai thương hiệu xe hơi bị lắp ngược, cần phải gỡ xuống và đặt lại.
Nhưng thợ thủ công cảm thấy diện tích hai khu triển lãm giống nhau, không nhất thiết phải lắp lại lần nữa.
Nhưng trên thực tế, mặc dù hai khu triển lãm tương đồng nhau, nhưng khoảng cách vị trí lối vào rất khác, phí gian hàng mà phía thương hiệu đưa ra đương nhiên cũng có sự khác biệt.
Chính là trong quá trình giao tiếp này dường như có một vấn đề, từ cuộc tranh luận ban đầu đã trở thành cuộc cãi vã. Bây giờ công nhân đó dẫn đầu đình công, nhưng tiến độ hiện trường lại không thể chậm trễ.
Tôi trầm ngâm một lúc, nói với Trang Đình, “hay là chị đến hiện trường cùng em, trước đó đã xảy ra một tình huống tương tự, có lẽ chị có thể giúp được.”
“Thật sao!” Mắt Trang Đình sáng lên, liên tục nói cảm ơn.
Phòng triển lãm cách văn phòng không xa, nói gần cũng không gần.
Phải mất 20 phút ngồi tàu điện ngầm, đi bộ thêm vài trăm mét nữa.
Khi chúng tôi đến, thấy cảnh thợ thủ công đang ngồi trên mặt đất, không một ai khởi công.
Một thanh niên mặc áo sơ mi, cầm quạt ngồi xổm ở cửa, vẻ mặt buồn bã.
Đoán cũng biết, đây là đồng nghiệp kia mà Trang Đình nói đến, Tiểu Tiết.
Hội trường rộng lớn, tôi với Trang Đình đi vào, tự nhiên cũng khiến người bên trong chú ý.
Nhưng người thợ thủ công đi đầu cuộc đình công đó, chỉ liếc nhìn chúng tôi một cái, nói như cảnh cáo, “hôm nay, nhiều người đến cũng vô dụng, chúng tôi không nhịn cục tức này nữa, mau trả tiền công ngày hôm trước, chúng tôi sẽ đi bây giờ.”
Tiểu Tiết nghe thấy câu này, đùng đùng đứng lên, mặt đầy giận dữ lại muốn cãi nhau.
Tôi vội vàng nháy mắt với Trang Đinh, bảo cô ấy ngăn người lại.
Sau đó đi lên phía trước, đứng trước mặt thợ thủ công dẫn đầu kia.
“Nhị thúc, chú đến Thâm Thành từ khi nào vậy, sao không nói với cháu một tiếng?”
Người thợ đó ngạc nhiên, có vẻ như không ngờ được tôi sẽ nói như vậy.
“Cô gái, đừng gọi bừa, tôi không quen cô.”
“Chú không quen cháu, năm trước khi anh họ kết hôn, không phải chúng ta từng gặp nhau ở quê sao.”
Người thợ đó vẫn nhíu mày, nhưng ngữ khí bớt đi phần lạnh lùng trước đó.
“Cô gái, cô nhận nhầm người rồi, tôi thật sự không quen cô.”
“Vậy sao, vậy xin lỗi chú, có thể cháu thật sự nhận nhầm rồi, chú có hơi giống với nhị thúc của cháu, thêm nữa, một mình cháu ở bên ngoài, có chút nhớ nhà.”
“Không sao, cũng không cần xin lỗi.” Biểu cảm của chú ấy dịu lại, vẫy tay.
Lúc này tôi mới lên tiếng, “Vậy, chú ơi, cháu là người phụ trách mới đến, nghe đồng nghiệp nói chú không muốn tiếp tục làm việc này nữa, cháu có thể đã xảy ra chuyện gì không?”
“Cô còn hỏi tôi xảy ra chuyện gì?” Nhắc đến chuyện này, biểu cảm của chú ấy không tốt, “còn không phải vì đồng nghiệp đó, nói muốn hoàn thành trong một tuần, ngày mai là ngày cuối rồi, nhưng giờ những thứ đã lắp lại phải tháo ra, vậy sao có thể cong kịp được, kéo dài thời gian buổi trưa, không bảo chúng tôi nghỉ ngơi, chúng tôi cũng là người, không nghỉ ngơi sao được.”
Giọng điệu không tốt, nhưng không hề từ chối giao tiếp.
Mau khi mơ hồ đoán được mấu chốt, ngược lại tôi thở phào.
“Ra là vậy, vậy chuyện này quả thật là lỗi của họ, không nói đến có làm hay không, buổi trưa không nghỉ ngơi thì lấy đâu ra sức làm ạ.”
Thấy tôi đồng tình, biểu cảm của chú cảm kích, “đúng vậy, cô gái, chúng tôi cũng không phải không đồng ý làm việc, chủ yếu là mọi người đều đói rồi, làm không nổi.”
Tôi nghĩ một lúc, nói, “vậy hay là thế này, cơm trưa bọn cháu đặt cho chú, chú ăn xong thì bỏ ra nửa tiếng đổi lại biển hiệu có được không.”
Đôi mắt của thợ công nhân sáng lên, nhìn mấy người anh em phía sau, không do dự gì cả mà gật đầu. “Như vậy…cũng không phải không được.”
Giải quyết xong sự việc. Trang Đình gọi điện thoại đặt đồ ăn, bảo người đưa cơm đến.
Chúng tôi ra cửa đợi đồ ăn giao đến, cô ấy mới phấn khích hỏi tôi, “Chị Trình Uyển, chị thật lợi hại, sao chị làm được vậy, trước khi chị đến, bọn em trao đổi với họ rất lâu, cách nào cũng dùng, nhưng vẫn nói không thông, sao chị vừa đến họ liền đồng ý rồi.”
Tôi phì cười, giải thích nói, “trao đổi không khó, cùng hiểu nhau là được rồi.”
Địa điểm buổi triển lãm xe là trung tâm hội nghị tấc đất tấc vàng, bên cạnh toàn là các nhà cao tầng, các trung tâm mua sắm và tiện nghi giải trí ở mọi nơi, vừa tươi sáng vừa náo nhiệt.
Nhưng đối với những chú thợ công nhân đó, nơi này lại rất xa lạ.
Tiền thuê nhà quá đắt, vắt kiệt hầu hết các nhà bán hàng rong.
Họ xem không hiểu phần mềm ship đồ ăn, bận cả buổi sáng, còn phải đi một đoạn đường dài đến chỗ ăn thích hợp.
Vì vậy họ từ chối trì hoãn thời gian nghỉ trưa để làm việc, không phải không muốn, mà là không thể.
Bởi vì nếu thời gian nghỉ ngơi rút ngắn, họ không tìm được chỗ ăn gần đó, thực sự rất đói. Trang Đình có chút thắc mắc, mở miệng, “Nhưng chị Trình uyển, họ gặp khó khăn trong việc ăn uống sao không nói thẳng, đặt đồ ăn cũng không phải chuyện lớn gì.”
“Bởi vì quá để ý”
Bọn họ bán sức lao động làm việc, chưa từng đi học, cũng không còn trẻ nữa.
Trong thời đại phát triển nhanh chóng, mọi thứ đang chạy theo hướng tốt hơn này, giống như bị rơi tại chỗ. Họ không làm sai gì cả, nhưng lúc nào cũng cảm thấy khó khăn khi không thể hòa nhập. Con người đều như vậy.
Càng để ý, ngược lại càng nhạy cảm.
Nhưng sự kiên trì tưởng chừng như bướng bỉnh vô lý đó, nhiều lần lý do không phải là mạnh mẽ, mà là tự ti. Tôi vừa nói xong, Trang Đình còn chưa nói gì. Mà phía sau có người cất tiếng, “nhưng có lúc, người ta cảm thấy việc tự ti, có lẽ không nên kiên trì nữa.”
Tôi quay đầu, lúc này mới thấy Hứa Thành từ trong phòng triển lãm đi tới.
Anh ấy bước đi theo gió, hiển nhiên cũng là vừa mới kịp tới.


