Chúng tôi ra khỏi phòng đấu giá, Lục Dĩ Thời dẫn tôi đến quán cà phê Nhã Nhạc.
Hai chúng tôi ngồi một lúc, rồi mới bắt đầu vào chuyện chính.
Lục Dĩ Thời nhìn tôi chăm chú, “Thu Thủy, hôm nay anh hẹn em ra ngoài, là muốn nói với em, anh muốn theo đuổi em.”
“Hả?” Tôi ngạc nhiên, cứ tưởng hôm nay chỉ đơn giản là đi xem đấu giá, “Em… Dĩ Thời, em, chưa từng nghĩ đến chuyện đó với anh…”
“Anh biết.” Lục Dĩ Thời căng thẳng đến mức hai tay nắm chặt, “Vì vậy hôm nay anh muốn nói trước với em một tiếng, anh muốn bắt đầu theo đuổi em.”
Chuyện này cũng cần phải báo trước sao?
Tôi xấu hổ chết đi được, bưng tách cà phê trên bàn lên uống mà chẳng cảm nhận được mùi vị gì.
” Tắc Ngôn nói với anh, muốn theo đuổi con gái thì phải học cách tôn trọng cô ấy, vì vậy anh muốn hỏi ý kiến của em?” Lục Dĩ Thời lo lắng nói.
Hướng Tắc Ngôn, chính là bác sĩ mà Lục Dĩ Thời đã dẫn tôi đi khám trước đây. Nửa năm nay anh ấy luôn cố tình mai mối cho chúng tôi, nhưng tôi cứ tưởng anh ấy chỉ nói đùa.
Không ngờ Lục Dĩ Thời lại làm thật.
“Tại sao? Anh Lục.”
“Hửm?”
“Thích em điều gì?”
Lục Dĩ Thời nhìn tôi, buột miệng nói,
“Vì em rất quyết đoán, từ hơn nửa năm trước, lúc em đến quán bar đánh Trương Văn Châu, anh đã rất ấn tượng, bắt đầu bị em thu hút,”
“Sau đó, anh lại phát hiện em rất thông minh, em biết ẩn nhẫn chờ thời, sau khi đứng vững gót chân ở Lục thị, em đã lợi dụng Lục thị để lật đổ Trương Văn Châu và Ngôn Khê.”
“Rồi sau đó nữa, là em thích xem anh làm việc nhà, khen cơm anh nấu ngon, bảo anh sửa bóng đèn…”
Lục Dĩ Thời càng nói, mắt càng sáng.
Tôi tin rằng nếu anh ấy là một chú cún, chắc bây giờ đang vẫy đuôi điên cuồng rồi.
Nhưng mà…
“Chờ đã!” Tôi vội vàng ngăn lại, “Hai điều đầu em đồng ý, nhưng chuyện sau đó là sao, từ bao giờ em thích ăn cơm anh nấu, bảo anh sửa bóng đèn?”
“Anh nằm mơ thấy.” Lục Dĩ Thời nói không chút ngượng ngùng.
“…” Tôi chịu thua.
“Em đồng ý không?”
“Đồng ý gì?”
“Anh muốn theo đuổi em.”
“… Được rồi.”
Sau buổi đấu giá này, tôi dự định nhanh chóng giải quyết dứt điểm mọi chuyện giữa tôi và Trương Văn Châu.
Sau khi dự án cuối cùng của công ty Trương Văn Châu bị tôi cướp mất, chưa đầy nửa tháng, công ty của anh ta đã tuyên bố phá sản.
Căn nhà đứng tên Trương Văn Châu đều bị tịch thu, anh ta không chỉ không còn một xu dính túi mà còn nợ nần chồng chất.
Còn Ôn Ngôn Khê, sau lần cãi nhau với Trương Văn Châu ở buổi đấu giá hôm đó, đã không quay lại tìm anh ta nữa.
Cũng đúng thôi, đã quen sống xa hoa, tiêu tiền như nước, làm sao có thể quay về sống khổ sở, trả nợ cùng Trương Văn Châu được.
Cô ta đã nhiều lần quay lại tìm Lục Dĩ Thời, nhưng đều bị chặn lại, không được gặp.
Sau đó cô ta lại giở trò cũ, muốn bôi nhọ tôi trên mạng, nhưng lại bị phản tác dụng, bị người ta đào ra thêm nhiều chuyện xấu, bị cấm sóng hoàn toàn.
Cô ta chẳng biết làm gì cả, thành phố S cũng không còn chỗ cho cô ta dung thân.
Sau này, tôi nghe nói cô ta đang làm tình cho một ông chủ nhỏ ở một thành phố nhỏ, nhưng chuyện đó không liên quan gì đến tôi nữa.
Đó là lựa chọn của cô ta, cô ta phải tự gánh chịu mọi hậu quả có thể xảy ra.
“Thu Thủy, em có thể cho anh thêm một cơ hội không? Anh không thể sống thiếu em…” Giọng nói khàn khàn đầy hối hận.
Tôi nhướng mày, đưa điện thoại cho người bên cạnh xử lý.
“Anh Trương, xin đừng quấy rầy bạn gái của tôi.” Lục Dĩ Thời trầm giọng nói, “Lần sau tôi sẽ báo cảnh sát.”
“…” Người đối diện không nói lời nào.
Một lát sau, trong điện thoại truyền đến tiếng “Tút tút”.
Từ đó về sau, tôi cũng không còn nhận được điện thoại của Trương Văn Châu nữa, cũng không biết tin tức gì về anh ta nữa.
Mọi chuyện cuối cùng cũng kết thúc, tôi quyên góp một nửa số tiền kiếm được trong khoảng thời gian này, nằm trên ghế xích đu trong sân nhà họ Lục nhìn hoàng hôn rồi ngủ thiếp đi.
Hiếm có một giấc ngủ ngon.
Lại một mùa Valentine nữa.
Tôi nhìn người trước mặt cầm bó hoa đi về phía mình, tôi đứng dậy cũng chậm rãi bước về phía anh ấy, trong lòng như có bươm bướm đang bay lượn.
Một nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống môi, đôi mắt phượng long lanh nhìn tôi, “Valentine vui vẻ, Nam tiểu thư.”
“Valentine vui vẻ, Lục tiên sinh.” Tôi cười đáp lại.
Tôi là người có số mệnh tốt, mọi chuyện đều như ý muốn.
Tôi biết, cuộc đời tươi đẹp của tôi mới chỉ bắt đầu.
(Hết)


