Thị Thư vừa bẩm báo xong, Lý Tông Diệp lập tức ngẩng đầu lên.
Tô Thiển Ly cảm nhận được rõ ràng vẻ lạnh lùng quanh người hắn giảm đi một chút, vẻ mặt hòa hoãn hơn nhiều.
Nàng rất kinh ngạc, vừa xoay người lập tức nhìn thấy một lão phu nhân tóc bạc trắng vịn tay của nha hoàn bước vào. Bà chống quải trượng, run rẩy leo lên núi giả.
Thị Thư vội vàng nhận người, dìu bà vào đình.
Không đợi lão phu nhân hành lễ, Lý Tông Diệp đã phân phó hạ nhân dọn chỗ.
Vào giây tiếp theo đã có nha hoàn đưa ghế mây đến đây, để sát bên xe lăn của Lý Tông Diệp, sau đó đỡ lão phu nhân ngồi xuống ghế mây.
Hạ nhân nối đuôi nhau tiến vào, dọn chén đĩa, dâng nước trà.
“Điện hạ, có khách, sao lại không nghiêm túc thế này!”
Lão phu nhân tỏ vẻ muốn đứng dậy hành lễ, Lý Tông Diệp nhấc tay cản lại: “Ma ma không cần, Tô tứ tiểu thư không phải người ngoài!”
Lưu ma ma vừa nghe, lập tức nở nụ cười, bà nhìn Tô Thiển Ly ở đối diện đầy thâm ý: “Lão bà tử gặp qua Tô tứ tiểu thư!”
“Ma ma không cần đa lễ, gọi ta A Ly được rồi!”
“Được được được!”
Tô Thiển Ly nhìn Lưu ma ma ở trước mặt khiến nàng cảm thấy thật quen thuộc, nhịn không được nhớ tới tổ mẫu của mình.
Trong lòng nàng vô cùng ngạc nhiên. Lần đầu tiên nàng gặp Lưu ma ma, vậy mà lại cảm thấy lão phu nhân ở trước mặt giống với tổ mẫu. Thật sự kỳ lạ!
Điều này chứng minh Lưu ma ma cũng đối xử hiền lành với mình!
Lưu ma ma nhìn Lý Tông Diệp, sau đó ánh mắt lại nhìn sang Tô Thiển Ly, trong lòng rất biết ơn.
“Nghe nói hôm nay điện hạ ăn khá nhiều cơm trưa, tất cả đều nhờ công lao của Tô tứ tiểu thư, lão bà tử vô cùng cảm kích!”
“Ma ma quá lời rồi, có thể hiến một chút sức vì điện hạ, đó là phúc phận của Thiển Ly!”
Lưu ma ma mỉm cười gật đầu. Bà nhìn thoáng qua Lý Tông Diệp, muốn nói lại thôi, chỉ phân phó Thị Thư thêm trà cho Tô Thiển Ly.
Tô Thiển Ly không biết rốt cuộc bà đang do dự chuyện gì, nàng có lòng tốt hỏi:
“Ma ma có gì muốn nói, không ngại cứ nói thẳng!”
“Không thân cũng chẳng quen, lão bà tử thật sự ngại ngùng khi mở miệng với Tô tứ tiểu thư!”
“Ma ma không cần băn khoăn, nói ra là được rồi, chỉ cần Thiển Ly có thể làm, ta chắc chắn sẽ nhận lời!”
Lưu ma ma cảm kích nhìn Tô Thiển Ly, sau đó bà nhìn sang Lý Tông Diệp, trong mắt đầy vẻ đau lòng.
“Có lẽ Tô tứ tiểu thư không biết, cả năm nay điện hạ ăn càng ngày càng kém, có khi cả ngày chỉ ăn một bữa cơm, một bữa ăn chưa đến nửa chén. Một đứa trẻ mới sinh còn ăn nhiều hơn điện hạ, huống chi hắn còn là người trưởng thành, thân thể lại không được tốt, trăm công ngàn việc, lấy sức đâu mà chống đỡ! Đã đổi mấy ngự y nhưng vẫn không khám ra nguyên nhân bị bệnh. Lão bà tử rất đau lòng khi nhìn thấy hắn càng ngày càng ốm, đầu bếp đổi hết người này đến người khác vẫn không có tác dụng…”
Nói đến nỗi lo, Lưu ma ma khống chế không được, trong hốc mắt ngân ngấn nước.
Trong đầu Tô Thiển Ly không nhịn được nhớ lại cảnh Lý Tông Diệp phát bệnh ở Nam Uyển trong tiệc mừng thọ của tổ mẫu.
Hắn biếng ăn, nói không chừng có liên quan rất lớn đến bệnh kín trên người hắn!
Cả người Lý Tông Diệp hơi nghiêng sang, cầm lấy tay Lưu ma ma: “Ma ma không cần lo lắng, bây giờ không phải đã tốt hơn rồi sao!”
“Vâng vâng, đúng vậy!” Lưu ma ma lau nước mắt, liên tục gật đầu.
Bà quay sang nhìn Tô Thiển Ly, trong mắt đầy vẻ cảm kích: “Việc này đều nhờ Tô tứ tiểu thư!”
Lưu ma ma cảm kích cười với Tô Thiển Ly, trong mắt rưng rưng.
“Lão bà tử có một yêu cầu quá đáng, có thể mời Tô tứ tiểu thư thường xuyên tới vương phủ để nấu ăn cho điện hạ được không? Tô tứ tiểu thư có yêu cầu gì cứ việc nói, chỉ cần lão bà tử ta có thể làm, dù lên núi đao hay xuống biển lửa…”
“Được!”
Tô Thiển Ly khẽ đáp một tiếng cắt ngang lời nói của Lưu ma ma, khiến bà sững sờ.
Giây tiếp theo, trên mặt Lưu ma ma tràn đầy ý cười, nước mắt theo khóe mắt chảy xuống.
Bà tùy tiện lau đi, tỏ vẻ muốn đứng dậy nói lời cảm ơn.
“Ma ma không cần cảm ơn!”
Tô Thiển Ly nhìn Lưu ma ma vui đến mức bật khóc, trong lòng đầy cảm khái.
Lưu ma ma ở trước mặt là một người hiếm hoi trong số những người đối xử thật lòng với Lý Tông Diệp.
Kiếp trước, cả đời hắn vì nước vì dân, cuối cùng lại bị vạn dân ghét bỏ, ôm hận mà chết.
Dựa vào phần ơn to nghĩa lớn này, dù có gánh chịu ấm ức thì nàng cũng sẽ đồng ý.
“Thật tốt quá, thật tốt quá!” Lưu ma ma vỗ mu bàn tay Lý Tông Diệp, vui mừng không sao tả xiết: “Ngày mai hưu mộc, tại sao điện hạ không tiến cung nói cho quý phi nương nương, nương nương vẫn luôn lo lắng cho bệnh tình của điện hạ!”
“Không cần!”
Vẻ mặt của Lý Tông Diệp chợt trở nên lạnh lùng, trong mắt tràn đầy thù hận, quanh người vô cùng lạnh lẽo, gió thổi qua đình dường như ngừng lại, bốn phía yên tĩnh đến đáng sợ.
Bọn hạ nhân vội vàng cúi đầu quỳ xuống đất, không dám ho lấy một tiếng.
“Điện hạ…” Lưu ma ma nhịn không được nhỏ giọng gọi hắn.
Lý Tông Diệp nhìn ra ngoài đình, phân phó Thị Thư: “Ma ma mệt rồi, đưa ma ma trở về nghỉ ngơi!”
Lưu ma ma nhìn thoáng qua Lý Tông Diệp, nuốt xuống tất cả những lời muốn nói. Bà cúi người hành lễ với Tô Thiển Ly, sau đó mới lưu luyến rời đi, ra khỏi đình.
Bàn tay phải của Lý Tông Diệp nắm cái ly càng lúc càng chặt, đầu ngón tay trở nên trắng bệch, mu bàn tay lộ rõ gân xanh.
Cặp mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm ngoài đình, trong mắt đầy vẻ tàn nhẫn, dường như giây sau sẽ có mưa rền gió dữ cuốn lại đây.
Tô Thiển Ly bình tĩnh nhìn hắn, trong lòng có chút căng thẳng, không hiểu sao còn có chút đau lòng.
Mọi người chỉ thấy hắn cao cao tại thượng, quyền thế ngập trời, thủ đoạn tàn nhẫn, người khác nghe tên đã sợ vỡ mật.
Nhưng có ai thấy được cha hắn không thương, nương hắn không yêu, trong lòng cô độc và yếu ớt biết bao!
Không biết qua bao lâu, Lý Tông Diệp mới đè nén vẻ sắc bén này xuống đáy lòng, dần dần khôi phục lại vẻ lạnh nhạt ngày thường. Hắn liếc nhìn Tô Thiển Ly, lạnh nhạt nói:
“Ngươi không cần để ý đến lời nói của ma ma, bổn vương chỉ muốn bà ấy vui…”
“Lần sau khi nào đến đây thì điện hạ cho người báo với ta là được!” Tô Thiển Ly lập tức cắt ngang lời nói của hắn.
Đầu tiên Lý Tông Diệp ngơ ngác, xoay người nhìn Tô Thiển Ly ở trước mặt, trong mắt chứa vẻ khó hiểu.
Sau một lúc lâu, hắn lên tiếng: “Người đâu!”
Võ Tiến bước nhanh vào đình: “Có ti chức!”
“Đưa Tô tứ tiểu thư trở về!”
Võ Tiến khom người đáp ứng, sau đó hắn khom lưng vái chào Tô Thiển Ly, rồi dẫn nàng ra khỏi đình.
Tô Thiển Ly trở lại quán trà Tứ Hải, Hầu Kỳ và xe ngựa đã nhận được tin tức nên chờ ở cửa.
Bọn họ trở lại Tô phủ, xuống xe ngựa, mới phát hiện sau xe còn có hai xe ngựa đi theo.
Mấy nam tử trung niên mặc quần áo đầu bếp lần lượt xuống xe.
Một chiếc xe ngựa khác chất đầy hộp quà lớn nhỏ.
Người đi đường cùng dừng lại ghé mắt nhìn và bàn tán. Đại phu nhân Hạ thị nhận được tin tức, lập tức chạy ra, vừa lúc thấy mấy người đầu bếp hành lễ với Tô Thiển Ly.
Bọn họ cùng nói:
“Cảm ơn Tô tứ tiểu thư đã chỉ đạo trù nghệ, chúng ta vô cùng cảm kích, xin nhận của chúng tiểu nhân một lạy!”
Nói xong, bọn họ quỳ xuống đất dập đầu, sau đó mới rời đi.
Ngày tiếp theo, tin tức này truyền khắp Trường An thành.
Tứ tiểu thư của Lễ Bộ thượng thư phủ nấu thức ăn cho tổ mẫu, tấm lòng có hiếu rất đáng khen, sau khi Tần vương phủ biết được đã mời nàng chỉ dạy cho đầu bếp trong Tần vương phủ.
Trù nghệ của nhóm đầu bếp lập tức tiến bộ, Tần vương rất vừa ý, nên cố tình cho người gửi lễ đáp trả thay lời cảm ơn!
Đây không phải là tin tức quan trọng, nhưng nó lại tạo nên tiếng vang lớn trong Trường An thành.
Tần vương chưa bao giờ kết giao với quan lại, cho dù hắn chiếm quyền thế một phương nhưng vẫn luôn độc lai độc vãng.
Tuy triều thần rất sợ nhưng cũng vô cùng mong mỏi.
Sợ trêu chọc hắn, ngày tiếp theo không giữ được cái mạng nhỏ.
Nhưng trong tâm bọn họ vẫn ôm niềm hy vọng, nếu kẻ nào được Tần vương coi trọng, từ nay về sau có Tần vương phủ, bọn họ có thể tung hoành trong Trường An thành.
Ai cũng muốn thử sức, nhưng không có người nào dám bước ra đầu tiên.
Không ai ngờ tới Lễ Bộ thượng thư phủ luôn công bằng liêm chính lại có quan hệ với Tần vương phủ.
Còn là dựa vào tay nghề bếp núc của Tứ tiểu thư con vợ cả mà móc nối được với Tần vương.
Nhưng… Ngự sử muốn bắt choẹt Tần vương phủ và thượng thư phủ, nhưng lại không biết xuống tay từ chỗ nào.
Tần vương phủ và Lễ Bộ thượng thư phủ có giao tình, nhưng chỉ dựa vào một bàn đồ ăn đơn giản, Vậy… tham gia từ chỗ nào đây?


