Tần vương Lý Tông Diệp đâu biết rằng đêm qua Tô Thiển Ly không ngủ ngon, vừa rồi lại phải đối phó với Lý Kha Linh một lúc lâu khiến tâm trí mệt mỏi.
Ngồi trên xe ngựa, trước cặp mắt của Lý Tông Diệp, nàng vội vàng nhắm mắt giả vờ ngủ gật.
Vậy mà ánh mắt của hắn vẫn luôn dán chặt trên người nàng không chịu dời đi.
Mệt mỏi ập đến, nàng thật sự nhịn không được nữa, vừa ngã xuống giường đã ngủ say.
Trong mơ, Tô Thiển Ly thấy mình ngủ dưới tàng cây đầy hoa.
Dưới thân là cỏ xanh vừa mềm vừa mịn, gió thoảng lướt qua mặt, nơi chóp mũi quanh quẩn hương thơm thoang thoảng.
Mùi hoa rất độc đáo, nàng ngửi, khóe miệng không nhịn được mà nhếch lên.
Trước giờ nàng chưa từng ngửi được mùi hương nào thơm như thế.
Dường như nàng từng ngửi được trong xe ngựa của Tần vương…
Xe ngựa!
Tô Thiển Ly lập tức ngồi bật dậy, ngơ ngẩn nhìn xung quanh.
Màn xe, ngồi bệt, bàn nhỏ, lư hương… Tần vương…
Tô Thiển Ly hoàn toàn tỉnh táo khi đối diện với khuôn mặt của Tần vương Lý Tông Diệp, nàng vội cúi đầu tạ lỗi:
“Tiểu nữ có tội, xin Tần vương điện hạ trách phạt!”
Lý Tông Diệp lạnh nhạt quét mắt nhìn nàng, lập tức lướt qua nàng bước xuống xe ngựa.
Hả? Xe ngựa ngừng rồi à?
Chớp mắt tiếp theo, Tô Thiển Ly mở to hai mắt nhìn.
Hắn có thể đi sao?
Cái chân bị tật của hắn lành rồi à?
Nghĩ như thế, Tô Thiển Ly vội vàng xốc màn lên, chỉ thấy Võ Tiến đỡ Lý Tông Diệp ngồi xuống xe lăn.
Trên trán Lý Tông Diệp thấm một lớp mồ hôi, dưới ánh nắng chiếu sáng lại trở nên óng ánh.
Trong lòng Tô Thiển Ly chợt sinh ra một chút thất vọng.
Nàng vừa nghĩ như thế lại bị chính suy nghĩ của bản thân làm giật mình, trong lòng thầm bật cười, nàng lắc đầu.
Người ta chính là Tần vương điện hạ, dưới một người trên vạn người, hắn và nàng không thân cũng chẳng quen, nàng bận tâm đến những chuyện đó làm gì chứ!
Tô Thiển Ly xuống xe ngựa, đi theo phía sau Lý Tông Diệp, vừa đi được một bước, một nam tử trung niên chạy chậm ra đón tiếp, mặt mày nở nụ cười.
“Lão nô Đồng Phúc gặp qua chủ tử, gặp qua Tô tứ tiểu thư!”
Tô Thiển Ly ngẩn ra, khi nhìn mặt nam tử trung niên trước mắt, nàng lập tức hiểu rõ.
Nhất định Võ Tiến đã phái người nói cho Vương phủ biết trước.
Nếu bọn họ muốn mời nàng đến chỉ dẫn cho đầu bếp, vậy chắc chắn cần phải chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn sẵn sàng, nên cần thông báo trước cho mọi người trong phủ, chuyện này bình thường thôi.
Nàng đâu biết xa giá của Tần vương phủ do thiên tử ban tặng, bốn con ngựa đều được tuyển chọn vô cùng nghiêm ngặt.
Sau khi nàng ngủ, chưa đến thời gian uống hết một chén trà, xa giá đã đến cửa Vương phủ.
Nhưng Lý Tông Diệp vẫn chờ ở trong xe ngựa, đợi đến khi nàng tỉnh hắn mới xuống xe.
Một lần chờ này chính là thời gian nửa nén hương.
Quản gia Đồng Phúc cũng chờ ở sân trong phủ nửa nén hương. Khi ông thấy chủ tử xuống xe ngựa, lập tức nhận được ám thị bước ra đón.
Lý Tông Diệp và Tô Thiển Ly đi được một đoạn đường thẳng, khi hắn rẽ hướng vào một khu rừng thông thì không thấy bóng dáng đâu nữa.
Đồng Phúc khom lưng, đi trước Tô Thiển Ly nửa bước. Ông dẫn nàng vòng qua khu vườn, đến hành lang dài, băng qua cầu cửu khúc, rồi đến một sân viện.
Trên cửa viện viết hai chữ “Vô danh” rất lớn, vừa nhìn đã biết đây là bút tích của Lý Tông Diệp.
Tô Thiển Ly nhìn hai chữ trên đó, trong lòng bật cười.
Hai chữ này không hợp với tính tình lạnh lùng của hắn chút nào.
“Khởi bẩm Tô tứ tiểu thư, đây là viện mà chủ tử ở hằng ngày, trong viện có phòng bếp nhỏ, nguyên liệu nấu ăn đã chuẩn bị xong!”
Tô Thiển Ly sững sờ, tại sao hạ nhân lại dẫn nàng đến tẩm viện của Tần vương?
Một tiểu thư khuê các đến tẩm viện của nam tử, chuyện này thật sự không ổn.
“Mời tiểu thư, chủ tử đã dặn dò không thể để người khác biết tiểu thư tới vương phủ, sẽ bất lợi cho tiểu thư!”
Trong lòng Tô Thiển Ly cảm thấy ấm áp. Nhìn hắn rất lạnh lùng, vậy mà chút việc nhỏ này cũng nghĩ cho nàng.
Tần vương phủ lớn như vậy, hạ nhân hơn trăm người, kẻ thù sẽ sắp xếp những tai mắt của mình vào đây.
Bình thường, nơi hắn đến nhiều nhất chính là thư phòng và tẩm viện, và hai nơi này cũng là khu vực an toàn nhất.
Đã an toàn, còn có bếp nhỏ, vậy chính là tẩm viện rồi.
Nàng nhớ đến việc vừa rồi trên đường tới đây không nhìn thấy một hạ nhân nào, chắc chắn người quản gia tên là “Đồng Phúc” ở trước mặt này cố ý chọn đường tắt và vắng người nhất để đi, nói tóm lại cũng vì nàng.
Tô Thiển Ly nhoẻn miệng cười: “Cảm ơn, làm phiền rồi!”
Đúng lúc này, một nha hoàn có khuôn mặt tròn từ trong viện đi ra, bước đi uyển chuyển nhẹ nhàng, không hề tạo ra tiếng động.
Tô Thiển Ly lặng lẽ quan sát nàng, trong lòng giật mình không thôi.
Một nha hoàn nhỏ bé trong tẩm viện lại có võ công cao như vậy à!
Có lẽ trong Tần vương phủ được canh giữ chẳng khác nào tường đồng vách sắt!
Đồng Phúc lên tiếng: “Thị Thư, gặp qua Tô tứ tiểu thư, hầu hạ Tô tứ tiểu thư cho tốt!”
Thị Thư khom người đáp lời, sau đó nàng xoay người cúi đầu hành lễ với Tô Thiển Ly: “Nô tỳ Thị Thư gặp qua Tô tứ tiểu thư, mời tiểu thư vào bên trong!”
Tô Thiển Ly gật đầu, đi theo Thị Thư vào sân. Hai người vòng qua tiền viện, đi vào một căn phòng trong hậu viện.
Khi sắp đến nơi, cửa phòng mở ra, hai bà tử bước đến nghênh đón, hành lễ với Tô Thiển Ly. Sau đó bọn họ mới quay sang Thị Thư, khom người hồi bẩm:
“Thị Thư cô nương, nguyên liệu nấu ăn đã được chuẩn bị xong, mời xem qua!”
Bà tử mặc áo nâu nói xong, lén liếc nhìn Thị Thư, trong lòng hơi hốt hoảng.
Ngoài việc nấu thuốc, ngày thường trong phòng bếp nhỏ của chủ tử chưa từng dùng vào mục đích khác.
Đã qua giờ trưa, quản gia gấp gáp chạy tới, lệnh cho bọn họ trong vòng nửa canh giờ phải dọn dẹp cho sạch sẽ, và chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn.
Trời mới biết các nàng nôn nóng đến mức nào, vội thành cái dạng gì, lúc này cả lưng đã bị mồ hôi thấm ướt sũng.
May mà bọn họ đã chuẩn bị xong tất cả trước khi quản gia vào viện.
Thị Thư vào phòng bếp xem xét trước, Tô Thiển Ly đứng ở tại chỗ.
Bà tử mặc áo nâu lén liếc mắt nhìn vị tiểu thư trước mặt.
Chỉ thấy nàng mặc quần áo đẹp đẽ và quý giá, nhưng không màu mè hoa mỹ. Mặt mày nàng tinh xảo, mắt hạnh long lanh, khuôn mặt trắng nõn, vóc người cao gầy, khóe miệng ngậm ý cười.
Khi bà đối diện với đôi mắt ấy, vị tiểu thư kia hơi nghiêng người, nhẹ nhàng gật đầu với bà, mỗi cái giơ tay nhấc chân của nàng đều cao quý đoan trang, nhìn rất vừa mắt.
Bà tử mặc áo nâu là người không được học hành, nghẹn một lúc lâu, trong lòng mới thầm than một tiếng: Thật đẹp!
Đây chính là nữ tử đầu tiên mà chủ tử đưa về phủ đấy!
Bên này Thị Thư đã đi ra, mời Tô Thiển Ly đi vào.
Tô Thiển Ly bước vào phòng bếp, chỉ thấy chén ly đều có đủ, sạch sẽ như mới, không có một chút bụi bẩn.
Rau xanh đã được rửa sạch sẽ và sắp xếp chỉnh tề để trên thớt, trên đó còn sót lại vài vệt nước.
Tô Thiển Ly cười thầm, xem ra mời nàng đến phủ chỉ là Tần vương nhất thời nghĩ ra.
Nàng đoán được đại khái lý do vì sao hắn lại làm thế!
Xét thấy hắn che chở nàng như vậy, bữa cơm trưa hôm nay nàng nhất định sẽ dồn hết tâm tư của mình.
May mà trong phòng bếp đầy đủ đồ vật, bận rộn một lúc đã trôi qua thời gian một nén nhang.
Tô Thiển Ly rửa tay, tháo tạp dề xuống. Nàng vừa ra khỏi phòng, Thị Thư đã bước đến.
“Tô tứ tiểu thư, mời đi bên này, chủ tử đã tới rồi!”
Tô Thiển Ly đi theo phía sau Thị Thư, vòng qua núi giả liền thấy Lý Tông Diệp ngồi ở trong đình.
Hắn đã thay một bộ áo gấm màu xanh lá trúc, tóc thả xuống, đưa lưng về phía nàng.
Ánh nắng chiều tà hắt vào, vẻ lạnh lẽo quanh người hắn đã bị xua tan không ít, ngược lại có thêm chút lười biếng.
“Vào đi!”
Một tiếng nói vang lên kéo suy nghĩ của Tô Thiển Ly trở về.
Tô Thiển Ly cúi người hành lễ, đi vào đình, nha hoàn nối đuôi nhau mang theo chén đĩa tiến vào.
Tám món ăn một món canh, chay mặn phối hợp, thanh đạm là chính, tất cả đều là những món sở trường nhất của Tô Thiển Ly.
Một bữa cơm này, Lý Tông Diệp ăn thịt, hai chén cơm, còn uống thêm nửa chén canh.
Thị Thư đứng hầu ở bên ngoài mà cặp mắt phát sáng, trong ánh mắt tràn ngập niềm cảm kích khi nhìn về phía Tô Thiển Ly.
Cả năm nay, chủ tử ăn càng ngày càng kém. Nhóm đầu bếp suy nghĩ hết các cách để chủ tử có thể ăn nhiều hơn một miếng, nhưng vẫn không có tác dụng.
Không ngờ Tô tứ tiểu thư này chỉ làm một bữa cơm đơn giản, chủ tử đã ăn uống nhiều hơn. Thật sự hiếm thấy!
Thị Thư nghiêng người nhìn về hướng phát ra tiếng quải trượng chạm đất, nàng mỉm cười, cúi người hành lễ với Lý Tông Diệp: “Khởi bẩm chủ tử, Lưu ma ma tới!”


