Thái Lệ Nương bị ngăn bên ngoài Tùng Hạc Đường, bị mưa lạnh xối một canh giờ mới được phép trở về Kết Hương Uyển.
Bà ta quỳ chưa đến một khắc thì tin tức đã truyền khắp Tô phủ.
Các phòng các viện ngoài sáng trong tối âm thầm cử hạ nhân đến thăm dò.
Nhưng từ đầu đến cuối, Tam tiểu thư Tô Thiển Nguyệt đều không xuất hiện.
Hạ nhân sôi nổi bàn luận.
Thái di nương tốt xấu gì cũng là mẹ ruột của Tô Thiển Nguyệt, nào có nữ nhi nhìn nương mình dầm mưa mà không đến cầu xin giúp cơ chứ.
Bọn họ đâu biết được Tô Thiển Nguyệt bị Thái ma ma giữ chân ở Thủy Nguyệt các, căn bản không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì.
Trong Ngọc Ly Các, Tô Thiển Ly đang luyện chữ trong thư phòng.
Hầu Kỳ chạy vào, trong mắt tràn đầy ý cười.
“Chủ tử, có tin tốt, Thái di nương bị lão phu nhân phạt quỳ bên ngoài Tùng Hạc Đường!”
“Ta biết rồi!”
Tô Thiển Ly không hề ngẩng đầu lên.
Hầu Kỳ hơi thắc mắc, chủ tử dặn nàng ấy chỉ cần nghe được bất kỳ tin tức gì từ Kết Hương Uyển đều phải nói cho nàng biết trước tiên.
Thái Lệ Nương bị phạt quỳ khiến lòng người thật sảng khoái.
Nhưng vì sao chủ tử cũng không vui một chút nào?
Nàng ấy nào biết suy nghĩ của Tô Thiển Ly vào lúc này.
Tô Thiển Ly trùng sinh, việc đầu tiên muốn làm chính là báo thù cho mẫu thân.
Nhưng Thái Lệ Nương và Thái Hoài Nhân đã sống ở kinh thành mấy chục năm, thế lực rải cả trong Tô phủ và Vĩnh Xương Hầu phủ, không phải chỉ cần phạt quỳ là sẽ bị suy yếu.
Mãi đến khi viết xong nét cuối cùng, Tô Thiển Ly mới buông bút lông xuống, ý bảo Hầu Kỳ tới gần.
“Nhìn ra điểm khác nhau không?”
Hầu Kỳ nhìn lướt qua tờ giấy cũ ở bên cạnh, lại chuyển mắt nhìn tờ giấy mới, so sánh từng chữ từng chữ một lúc lâu.
Cuối cùng nàng ủ rũ nói: “Giống nhau như đúc, nô tỳ thật sự không phân biệt được.”
Tô Thiển Ly khẽ cười, nàng đứng dậy đi ra ngoài thư phòng: “Nhớ khóa cửa, chúng ta đến Tùng Hạc Đường!”
“Tùng… Tùng Hạc Đường? Lúc này trời đang mưa to, tiểu thư có muốn chờ mưa nhỏ rồi mới đi không?”
“Cầu xin cho Thái di nương, dù mưa to cũng đến, chẳng phải như thế mới thành tâm sao?” Tô Thiển Ly tự giễu nói.
Vừa nói xong, bước chân của Tô Thiển Ly không dừng lại, cả người hòa vào trong mưa.
Hầu Kỳ vội vàng khóa cửa, cầm ô đuổi theo tiểu thư nhà mình.
Chỉ trong chốc lát, Tô Thiển Ly đã bị mưa xối ướt, quần áo màu hồng cánh sen ướt đẫm.
Hai người đến bên ngoài Tùng Hạc Đường, Minh Châu đang canh giữ dưới mái hiên từ xa nhìn thấy hai chủ tớ thì mở ô ra.
Minh Châu vội vàng sai một tiểu nha hoàn vào phòng bẩm báo, còn mình tự tay cầm ô nghênh đón.
Cứ như vậy, Tô Thiển Ly vào phòng, một bên quần áo đã ướt đẫm.
Hầu Kỳ đứng ngoài phòng càng thảm hại hơn, không khác gì con gà ngã vào nồi nước.
Tô lão phu nhân vội vàng sai người nấu canh gừng, nhìn nàng thay quần áo xong, lúc này mới quở trách.
“Cho dù chuyện có lớn hơn nữa, chẳng lẽ ngươi không thể chờ mưa nhỏ lại à? Lớn rồi, sao còn nóng nảy như vậy?”
Tô Thiển Ly cười khanh khách, ôm lấy cánh tay Tô lão phu nhân, nàng dựa vào bên người bà, trong mắt ẩn chứa vẻ lo lắng.
“Tổ mẫu, người đừng tức giận được không? Người đã phạt Thái di nương rồi, bỏ qua chuyện này đi!”
“Bỏ qua ư? Nàng ta chỉ là một thiếp thất nho nhỏ mà dám gây ra họa lớn như này, chỉ phạt quỳ là được rồi sao?”
Tô Thiển Ly tỏ vẻ khó hiểu, theo bản năng nhìn về phía Tống ma ma ở bên cạnh.
Tô lão phu nhân thở dài: “Nói cho nàng biết đi, nàng không còn nhỏ nữa, rất nhiều chuyện nàng nên biết!”
“Vâng, lão phu nhân!”
Tống ma ma nhận được phân phó, lập tức một năm một mười bẩm báo lại hết mọi việc cho Tô Thiển Ly biết.
Tống ma ma nói xong lại thấy Tô Thiển Ly nhíu mày, giống như đang suy nghĩ gì đó.
Tô lão phu nhân quan sát sắc mặt Tô Thiển Ly, nhân cơ hội dò hỏi nàng: “Nếu gặp phải chuyện này, A Ly sẽ xử lý thế nào?”
“Tổ mẫu, ta cũng không biết. Chỉ là thật kỳ lạ, đại tỷ và nhị tỷ còn chưa xuất giá, tại sao di nương có thể chắc chắn tổ mẫu sẽ đồng ý hôn sự của Tam tỷ?”
Tống ma ma tiến lên trước một bước, khom người hành lễ với Tô Thiển Ly.
“Có chuyện mà Tứ tiểu thư còn không biết, trước kia từng xảy ra chuyện thế này rồi, tình huống đặc biệt thì cách xử lý cũng đặc biệt. Lão phu nhân của Trung Dũng Hầu phủ sắp không ổn, Văn công tử đã mười bảy tuổi, nếu hắn giữ hiếu ba năm, đến lúc đó đã hai mươi mốt tuổi, nếu muốn tìm một tiểu thư tuổi tác tương đương, môn đăng hộ đối thì quá khó khăn! Nếu định hôn sự sớm một bước, cho dù lão phu nhân qua đời, năm đầu tổ chức hôn sự cũng không thành vấn đề!”
Tô Thiển Ly gật đầu: “Thì ra là thế!”
Nàng lại tự nói: “Văn công tử kia hào phóng nho nhã, nếu cùng Tam… Chuyện hôm nay hơi đáng tiếc, trông Điền phu nhân rất phúc hậu, nhưng hai mẫu tử bọn họ không giống nhau lắm, có lẽ giống Văn Hầu gia hơn!”
Tô lão phu nhân vừa nghe lập tức liếc nhìn Tống ma ma, trong lòng cả kinh.
Bà đã từng gặp Trung Dũng Hầu Văn Nhai, ông ta cao lớn mập mạp, mặt đen như than, nếu đứng cùng một chỗ với Văn Huyền, không ai nghĩ bọn họ là phụ tử.
Văn Huyền này không giống cha cũng không giống nương, chẳng lẽ trong này còn có bí mật gì?
Ngay sau đó, bà lại nghe Tô Thiển Ly khó hiểu nói:
“Tổ mẫu, A Ly còn một chuyện không hiểu, ngày đó Hạ lang trung vừa tiến vào, Điền phu nhân đã lỡ tay quăng vỡ chén trà, chẳng lẽ bọn họ quen biết nhau? Không có khả năng, từ khi ta hiểu chuyện, Hạ lang trung đã ở trong phủ, mà Điền phu nhân chưa từng tới phủ, làm sao bọn họ quen biết được?”
Trong lòng Tô lão phu nhân trầm xuống.
Đúng như Tô Thiển Ly nói, Điền phu nhân và Hạ lang trung chắc chắn không có liên quan gì mới đúng.
Nhưng phản ứng của Điền thị ngày đó nói cho bà biết chuyện này không thể tin được.
Vậy, chỉ có thể nói rõ trước khi Hạ lang trung vào Tô phủ đã từng gặp Điền thị.
Bỗng nhiên, Tô lão phu nhân nhớ tới chuyện hơn mười năm trước, Hạ lang trung đột nhiên đến trước mặt Tô lão thái gia cầu xin vào phủ làm lang trung.
Y thuật của Hạ lang trung không tệ, ông ta có mở một y quán ở kinh thành, cũng có chút danh tiếng.
Nhưng thái độ Hạ lang trung lúc ấy rất kiên quyết, Tô lão thái gia nể tình năm xưa ông ta chữa khỏi chứng đau đầu cho Tô lão phu nhân, nên đồng ý.
Từ đó đến nay đã hơn mười năm, Hạ lang trung gần như không rời khỏi Tô phủ.
Chẳng lẽ ông ta đắc tội với người nào?
Tô lão phu nhân lập tức ngồi thẳng người, nhìn về phía Tống ma ma.
“Nhanh, mau gọi Hạ tiểu lang trung đến đây, còn nữa, đừng để ai nhìn thấy!”
Tống ma ma nhìn chủ tử nhà mình như vậy thì xác định không phải vì thân thể có vấn đề, lúc này bà ấy mới “vâng” một tiếng, bước nhanh ra khỏi phòng.
Không đến một khắc sau, Tống ma ma đã trở về.
Phía sau là Hạ tiểu lang trung Hạ Lâm, vẻ mặt hắn tiều tụy, quả nhiên trên người không mang theo rương thuốc.
Tô lão phu nhân đi thẳng vào vấn đề: “Trước khi cha ngươi rời đi có để lại lời gì không?”
Hạ Lâm quỳ xuống dập đầu với Tô lão phu nhân, lúc này mới mở miệng.
“Vâng, lão phu nhân, phụ thân nói: Nếu lão thái gia và lão phu nhân hỏi, phải nói lại sự thật, không thể cô phụ đại ân của Tô phủ!”
“Nói đi!” Tô lão phu nhân nhìn chằm chằm Hạ tiểu lang trung nằm rạp trên mặt đất.
“Văn Tam công tử không phải do Điền phu nhân sinh ra, mà là tình nhân của Văn Hầu gia sinh ra!”
Hạ tiểu lang trung vừa nói ra câu này, Tô lão phu nhân lập tức sững sờ.
Hóa ra năm đó Văn Hầu gia nuôi tình nhân, sau khi có thai đã tìm Hạ lang trung khám bệnh.
Sau khi Điền phu nhân biết chuyện liền đón tình nhân kia về Hầu phủ.
Hạ lang trung cũng phải theo vào Hầu phủ.
Lúc ấy Điền phu nhân cũng có thai, luôn được một y bà đến khám bệnh.
Điền thị đối đãi với tình nhân kia như tỷ muội, hai người nhanh chóng thân nhau như hình với bóng, chuyện này ai cũng biết.
Hai người một trước một sau sinh con, Hạ lang trung đỡ đẻ cho tình nhân kia, nàng ta sinh được một nhi tử.
Tối cùng ngày, Điền thị cũng sinh ra một bé trai.
Ngày hôm sau, Hạ lang trung được mời ra khỏi phủ.
Cách mấy ngày, ông ta liền nghe nói tình nhân kia bị hậu sản mà chết, hài tử cũng chết non.
Văn Hầu gia vì vậy mà sa sút nhiều ngày.
Một năm sau, ông ta lại được mời đến khám bệnh cho Văn tam công tử, đợi đến khi nhìn thấy nốt ruồi son trên lưng đứa nhỏ, ông ta chợt hoảng sợ.
Hóa ra đứa bé do tình nhân kia sinh ra cũng có một nốt ruồi son trên lưng.
Vừa vặn mọc ở huyệt Hồn Môn, lúc Hạ lang trung đỡ đẻ xong còn cảm thán rất lâu.
Mà đứa bé hơn một tuổi trước mặt này cũng có một nốt ruồi son trên lưng, không nghiêng không lệch ở ngay vị trí đó.
Điều này chỉ có thể nói rằng Văn tam công tử là nhi tử của tình nhân kia!


