Skip to main content

Trang chủ Thuần Dưỡng Phần 13

Phần 13

1:25 chiều – 19/09/2025

Tôi nói cho anh: “Tình cảm không nên dùng tiền để đong đếm.”

Trong ánh mắt của anh có vẻ nghi ngờ:

“Tại sao lại không thể?”

“Bố mẹ tôi tạo liên hôn thương nghiệp, cuộc hôn nhân đó đã tạo ra giá trị hàng chục tỷ đồng cho bọn họ.

“Mà những bạn bè bên cạnh tôi, có thể dùng tiền để được nhận lấy sự chú trọng của các cô gái xinh đẹp, cũng có thể dùng tiền để trao đổi một cuộc hôn nhân.”

“Tất cả những chuyện không thể dùng tiền để nhận định, cũng là bởi vì đưa ra đủ mức giá.”

Tôi hỏi anh: “Vậy anh cảm thấy tôi xứng đáng với cái giá nào?”

Anh yên lặng một hồi: “Tôi không biết.”

Nội tâm của tôi có sự vui thích lăn tăn.

Lần cuối cùng tôi vui vẻ như vậy vẫn là vì đã lừa gạt được anh.

Hạ Bách vĩnh viễn luôn là người có thể dễ dàng thay đổi tâm trạng của tôi nhất.

Anh giống như viên thuốc sủi bọt trong cuộc sống bình thản như làn nước của tôi.

Tôi bắt đầu nóng lên, bắt đầu sôi sục, bắt đầu nóng lòng muốn thử.

Cách phòng thủ tốt nhất là tấn công, mà cách tốt nhất để vượt qua nỗi sợ hãi là vượt lên trên nỗi sợ hãi.

Anh giống như rượu mạnh, khiến cho người ta nghiện, mà bây giờ điều càng làm cho tôi cảm thấy hưng phấn là, người đàn ông cao cao tại thượng này đã phơi bày điểm yếu của anh với tôi.

Anh cũng không phải là kiên cố mà không phá nổi, anh đang khát khao tôi.

Anh đã từng ở vị trí cao hơn, nhưng lúc này lại dường như đã hoán đổi vị trí với người ở vị trí thấp hơn là tôi.

Sau đêm hôm đó, mỗi ngày Hạ Bách vẫn đến nhà ôm tôi ngủ như cũ.

Chẳng qua là ở dưới tình huống tôi ngầm cho phép, anh không còn dùng hương trợ ngủ nữa.

Tôi tỉnh táo ôm anh, cái này thậm chí còn làm cho anh có chút hứng phấn:

“Em cũng đang muốn tôi, có phải hay không?”

Dáng vẻ này của anh làm cho tôi nghĩ đến dáng vẻ tôi đã từng bị anh thuần dưỡng.

Cho tôi sự cưng chiều vô tận, dạy tôi cách làm theo ý của người khác, tùy mặt gửi lời, nhưng chưa bao giờ cho tôi cảm giác an toàn.

Vì vậy tôi tránh câu hỏi của anh, chỉ khẽ hôn lên môi anh:

“Ngủ thôi.”

Đêm đó anh ngủ không được yên ổn, trằn trọc rất lâu, tôi mơ hồ cảm giác ánh mắt của anh rơi vào trên người tôi vô số lần.

Nóng bỏng giống như ngọn lửa muốn thiêu đốt tôi, nhưng cuối cùng anh chỉ nhẹ nhàng ôm tôi, thậm chí còn sợ đánh thức tôi.

Thật là hèn mọn, giống như lúc ban đầu tôi suy tính hơn thiệt khi ở trong lồng.

Tôi cứ đi làm như thường lệ.

“Này, cô biết không? Hạ Bách hủy bỏ hợp tác với công ty trước của cô, nghe nói là tình nguyện bồi thường tiền vi phạm hợp đồng cũng không muốn tiếp tục hợp tác.”

Tôi vểnh tai tò mò hỏi anh ta: “Tại sao?”

Hình Lăng lại thần bí khó lường nói: “Nghe nói hình như là nhân viên nào đó tung tin đồn nhảm Hạ Bách và một nữ nhân viên của công ty bọn họ có quan hệ, chọc Hạ Bách giận đến mức hủy bỏ hợp tác, nhân viên tung tin đồn nhảm đó nghe nói đã bị đuổi việc.”

Tôi cầm ly nước cười to, thật là một câu chuyện hả hê lòng người.

Sau đó, Tiểu Trương nói xin lỗi với tôi:

“Thật xin lỗi Nghiêm Nghiên, mình lại dễ dàng tin tưởng vào mấy lời đồn kia như vậy.”

Không sao cả, bởi vì bởi vì tôi và Hạ Bách vốn dĩ chẳng trong sạch.

Tiểu Trương nói người đó tung tin đồn nhảm kia là một nhân viên kỳ cựu trong công ty, cái vị trí tôi được thăng chức vốn là ông chủ đã hứa với anh ta, nhưng bởi vì Hạ Bách đối xử với tôi khác, thế là ông chủ định cho tôi nhảy dù, chọc giận người nhân viên kỳ cựu kia.

Nhưng mà Hạ Bách, một thương nhân coi lợi ích trên hết, chắc tiền bồi thường vi phạm hợp đồng cũng không thấp nhỉ?

Anh rốt cuộc là muốn làm cái gì?
Ngay giờ đây, tôi tựa như đã hiểu rõ cảm nhận của Hạ Bách.

Tại sao anh lại rất thích đùa giỡn, nắm đối thủ trong lòng bàn tay của anh, thậm chí còn có cả việc đùa giỡn với tôi vào năm đó.
Nắm trong tay thứ đối phương để ý nhất, giống như có được con át chủ bài lớn nhất.

Sau đó nhìn đối phương giãy giụa, chống cự, chật vật, cuối cùng là khuất phục, thật sự là một chuyện thú vị.