Ta hung hăng giẫm lên đầu Lê Lạc, từ tai trượt xuống má, rồi đến cổ, khi sắp phát lực, lại có kẻ không biết sống chết đứng ra cầu xin thay cho nàng ta.
“Hồng Diệp Thượng thần, nếu tiên cốt của Lê Lạc Thần quân đã bị người hủy rồi, thì xem như đã báo được thù rồi, hà tất phải đuổi cùng giết tận một yêu hoa lê như nàng ta? Các người đã hết nợ rồi.”
“Dù cho Lê Lạc mới thật sự là kẻ phản bội cấu kết với ma tộc, nhưng cũng không tới lượt người xét xử nàng ta.”
“Tuy nói là Hồng Diệp Thượng thần đã chứng minh người không cấu kết với Ma tộc, nhưng chuyện có thể điều khiển Xích Hồng Tán là thật, việc người có huyết mạch ma tộc là không thể thay đổi.”
“Ồ? Vậy sao? Ta không để tâm đến những lời các ngươi nói!” Ta tỏ vẻ không quan trọng, người không biết xấu hổ thì sẽ là kẻ vô địch.
“Nhưng ta cũng không muốn giết nàng ta ngay bây giờ, mạng của nàng ta vẫn còn tác dụng.” Ta đá một cước vào người Lê Lạc, đá nàng ta trở về bên cạnh Dẫn Lôi Trụ.
Ta liếc mắt nhìn Vũ Khê, hắn lập tức hiểu ý, trói Lê Lạc vào Dẫn Lôi Trụ, còn ta tiếp tục triệu hồi sét đánh vào người nàng ta, nhưng lại thêm một lớp kết giới bảo vệ tính mạng.
“Hồng Diệp Thượng thần, người đừng có quá đáng!”
“Lê Lạc Thần quân đã biết sai, huống hồ nàng ta đã chịu hơn bốn mươi đạo lôi hình, người còn muốn thế nào?”
Ta cười khẩy một tiếng, bình thản ngồi xuống ghế, hai tay đan vào nhau, ngữ khí ung dung: “Chín mươi mốt đạo lôi, mới chỉ có một nửa.”
“Sao vậy, lại muốn ta từ trong ký ức của Lê Lạc Thần quân lấy ra, để chư vị nhìn xem trong giới luật thần tộc lúc trước, trừng phạt đối với ‘kẻ phản đồ’ là ta đây như thế nào sao?”
“Hồng Diệp, ngươi nháo đủ chưa?” Ánh mắt Trạch Ly sâu thẳm, khóe miệng lạnh lùng mím lại.
Ta vung tay đập vỡ chén trà trên bàn, đáy mắt lóe lên vẻ bi phẫn, giận dữ nói: “Ngươi cho rằng ta đang gây chuyện sao? Đương nhiên là chưa đủ! Những gì ta phải chịu, đâu chỉ có thế!”
“Trạch Ly, có một số việc giờ đây không còn là chuyện của ngươi nữa, vậy giờ chúng ta nói đế chuyện của ngươi đi.” Chiến Thần đi đến bên cạnh Trạch Ly Đế Quân, một bên là Thiên Đế, hai người vây Trạch Ly Đế Quân vào giữa.
Ta nhìn bọn họ đưa Trạch Ly Đế Quân ra một bên, cách xa Thẩm Phán Đài.
Định thần lại, ta phát hiện Vũ Khê đang chăm chú nhìn ta.
“Sư muội, hay là muội buông tha cho nàng ta đi!” Vũ Khê căng thẳng nói, nói xong thì thân thể hắn run rẩy dữ dội.
Ta cúi đầu, vuốt ngực cho xuôi giận, nở một nụ cười xa cách: “Vũ Khê, năm xưa sao ta chưa từng nghe thấy ngươi cầu xin thay ta vậy?”
Trong đôi mắt lạnh lùng của Vũ Khê lập tức hiện lên vẻ hốt hoảng, có chút căng thẳng nói: “Sư muội, ta, ta xin lỗi, muội có gì cứ nhắm vào ta.”
“Vũ Khê, lại đây! Bây giờ là lúc tính nợ nần giữa chúng ta rồi.” Ta hất cằm, trầm giọng nói.
Hắn bình tĩnh đi về phía ta, nhưng khuôn mặt tuấn tú trong nháy mắt mất đi huyết sắc, tái nhợt khó coi, là dáng vẻ ta chưa từng thấy.
“Nếu ngươi đã thích ra mặt thay Lê Lạc như vậy, vậy thì ngươi cùng nàng ta chịu lôi phạt đi, hai người bây giờ trông rất giống một đôi đạo lữ ân ái.” Vẻ mặt ta không kiên nhẫn, giận dữ nói, “Nhưng bây giờ ta rất tức giận, cần phải trừng phạt ngươi trước.”
“Ta ban cho ngươi thống khổ vô tận, kinh mạch đứt từng khúc, sau đó chịu lôi phạt.” Ta nói.
Hắn đứng cách ta không xa, ta triệu ra bảy mươi tám Diệt Cốt Đinh, mỗi chiếc đinh đều đóng vào khớp xương của hắn, tiếng xương cốt vỡ vụn đứt khiến lòng ta vui vẻ, quả nhiên ta sắp nhập ma rồi.
Vũ Khê đau đến mức trán toát mồ hôi, toàn thân co giật, nhưng không dám phát ra tiếng động, duy trì hình tượng ôn nhuận như xưa.
Chẳng mấy chốc, y phục hắn đã nhuốm một màu đỏ tươi, đỏ đến chói mắt, hắn từ từ quỳ xuống, cho đến khi không thể đứng dậy nổi.
Ai có thể ngờ Vũ Khê Thần quân phong quang tễ nguyệt ngày xưa, lại vì Lê Lạc, một con yêu hoa lê, mà rơi vào kết cục thảm thương như vậy dưới tay ta.
Sau đó, ta ném Vũ Khê vào bên cạnh Dẫn Lôi Trụ, cùng Lê Lạc chịu sét đánh.
“Hồng Diệp Thượng thần quả thực tàn nhẫn vô nhân đạo, cả sư huynh, sư muội đều không buông tha.”
“Ngươi bây giờ còn không thấy rõ tình thế sao? Rõ ràng là Trạch Ly Đế Quân, Vũ Khê và Lê Lạc Thần quân sai, Hồng Diệp Thượng thần luôn là người bị hại.”
“Vậy thì nàng ra tay cũng quá nặng tồi! Quả nhiên lòng dạ nữ nhân là độc nhất!”
“Chát!” Ta tát một cái vào mặt vị tiên quân nói ta độc ác kia, hắn tức giận trợn mắt, dường như không ngờ ta sẽ ra tay vào lúc này.
“Làm sao? Ngươi không phục à? Ta chính là ác độc như thế, ngươi có thể làm gì được ta?” Ánh mắt ta lạnh đi vài phần, chán ghét đám thần tộc tự cho mình cao cao tại thượng, “Ta còn muốn ném thân thể hấp hối của bọn chúng vào Hoang Tháp, giống như ta năm đó.”
Ầm!
Chín mươi mốt đạo lôi phạt còn chưa xong, thì Thiên Đế và Chiến Thần ở bên kia lại đánh nhau với Trạch Ly Đế Quân.
Lúc này toàn thân Trạch Ly tỏa ra ma khí, giống như bị ma quỷ khống chế, ngay sau đó một luồng khí đen bao phủ, “Trạch Ly” đã biến đổi dung mạo.
“Ma Thần, ngươi là Ma Thần! Tại sao ngươi lại biến thành hình dạng của Trạch Ly Đế Quân?” Có thần quân đã từng nhìn thấy dung mạo của Ma Thần, run rẩy chỉ vào nam nhân yêu mị tuấn mỹ đã đổi sang một thân huyền y.
Mọi người nghe vậy thì kinh hãi, có kẻ chạy trốn tứ phía, có kẻ bắt đầu kết trận, ngay cả ta cũng kinh ngạc trước cảnh tượng này.
Trạch Ly Đế Quân hoá ra lại là Ma Thần cải trang.
Vậy vào hai ngàn năm trước, người ta cứu ở phàm trần, là Trạch Ly Đế Quân, hay là Ma Thần từ Ma Uyên cải trang dung mạo?
“Không ngờ ta và Thiên Đế còn chưa bày trận xong, ngươi đã như chim sợ cành cong mà lộ thân phận, Ma Thần quả nhiên không đơn giản, ẩn nấp ở thần giới ta rốt cuộc là có ý đồ gì?” Chiến Thần nhíu mày, vẻ mặt nghiêm nghị nói.
Ma Thần lại không đáp, chỉ lạnh lùng nhìn ta, u oán nói: “Hồng Diệp, ta cho ngươi ngàn năm để thức tỉnh, ngươi lại làm ta thất vọng.”
Ta: “???”
Ma Thần đang trách ta sao? Cho ta thời gian thức tỉnh là có ý gì chứ?
Sao ta lại khiến Ma Thần thất vọng, nhanh như vậy đã chấp nhận ta là thành viên mới của ma tộc rồi sao?
“Đi, bản tôn giúp ngươi ném Lê Lạc và Vũ Khê vào Hoang Tháp.” Ma Thần nhìn ta một cái rồi nói.
Hoàn toàn không để Chiến Thần và Thiên Đế vào mắt, y tùy ý phất tay, toàn bộ đại trận của Thẩm Phán Đài sụp đổ.


