Thẳng đến khi bóng lưng Nguyệt Dung biến mất trong tầm mắt Linh Thứu, Linh Thứu mới đứng dậy nhặt quần áo dưới đất lên.
Vết thương trên người còn có chút đau đớn, chỉ là hôm qua đã được Mộ Hàn chữa thương, đã tốt hơn nhiều rồi, còn lại, chính nàng cố nhịn một chút rồi cũng sẽ ổn thôi, dù sao những cái này so với những vết thương trước kia cũng không đáng kể chút nào.
Nhìn vết máu khô trên quần áo, Linh Thứu dứt khoát khập khiễng đi đến tủ quần áo của Mộ Hàn, chọn một bộ hơi nhỏ chút khoác ở trên người, mặc xong còn hít hà một chút, ừm, thích quá, có mùi hương của Mộ Hàn.
Nhìn xung quanh một chút, Linh Thứu nhịn không được cười cười, muốn cướp nam nhân của nàng? Muốn để nàng biết khó mà lui? Hừ! Không có cửa đâu! Ngay cả cửa sổ cũng không có!
“Ngươi có vẻ rất đắc ý nhỉ?” Đang lúc Linh Thứu rất vui vẻ, đột nhiên lại có một giọng nói vang lên, Lãnh Mộ Hàn từ ngoài cửa đi vào.
Linh Thứu hốt hoảng, hắn thấy được bao nhiêu rồi? Là từ lúc nàng bắt đầu lừa gạt Nguyệt Dung? Hy là từ lúc nàng bắt đầu mặc quần áo? Hay là bắt đầu từ lúc nàng cười gian?
Nhưng mà những cái kia cũng không đáng kể, rất nhiều chuyện nàng sẽ không nhắc đến, nhưng nàng cũng không muốn giấu diếm hắn, Linh Thứu cười cười, “Mộ Hàn, chàng về rồi.”
Sắc mặt của Lãnh Mộ Hàn nhìn qua hơi khác thường, thật ra hắn đã trở về từ sớm, thế là vừa khéo nghe được đoạn đối thoại giữa nàng và Nguyệt Dung.
Ngay sau khi Nguyệt Dung rời đi, hắn vốn định đi vào, ai biết nữ nhân nào đó vậy mà lại thật cả gan, để nguyên thân thể trần truồng từ trong chăn đi ra, còn đi tới đi lui trong phòng của hắn! Cuối cùng còn mặc quần áo của hắn! Mặc xong còn háo sắc hít hà nữa chứ!
Lãnh Mộ Hàn nguy hiểm híp mắt, chậm rãi đi về phía Linh Thứu.
Quần áo rộng thùng thình khiến Linh Thứu trông càng thêm mảnh mai, nhìn Lãnh Mộ Hàn đang chậm rãi đến gần, nàng vốn định lùi lại một bước, lại bị hắn kéo vào trong ngực, “Không phải ái phi nói không xuống giường được sao?”
Ngữ khí ám muội này khiến Linh Thứu đỏ mặt lên, quả nhiên, hắn đều nghe được rồi…
Cười khan hai tiếng, “Ha ha, Mộ Hàn, ta đói rồi.”
Lãnh Mộ Hàn nâng cằm Linh Thứu lên, vị thái tử phi này của hắn thật đúng là không đơn giản.
Mang trên lưng cái danh phế vật, lại chỉ cần dăm ba câu đã làm Nguyệt Dung tức thành như thế. Bị Bắc Ảnh gia bỏ mặc ở tiểu viện, nhưng có vẻ biết cũng không ít đâu. Gả vào phủ thái tử cũng chưa từng rời khỏi Mai uyển, vậy mà ngay cả phòng của hắn đều quen thuộc như thế, nếu như không phải ngoài phòng của mình có ám vệ canh giữ, hắn cũng hoài nghi có phải nàng thường xuyên đến hay không.
“Chẳng lẽ ái phi không nên giải thích với bản điện một chút sao?”
“Hửm? Mộ Hàn muốn biết cái gì?” Linh Thứu nghe vậy lập tức nghiêm túc, ngoan ngoãn đáp.
“Ngươi rốt cuộc là người nào?” Lãnh Mộ Hàn nhìn thẳng vào mắt Linh Thứu, như muốn nhìn thấu nàng.
Linh Thứu cười cười, “Mộ Hàn, ta sẽ chỉ là người của Mộ Hàn.”
Linh Thứu nói xong, tháy Lãnh Mộ Hàn vẫn lạnh nhạt trầm mặc như cũ, không khỏi yên lặng thở dài ở trong lòng.
Nàng biết ngay Mộ Hàn sẽ không tin tưởng, nàng cũng không tức giận, cũng không buồn bã, ngược lại càng thêm thương hắn.
Người ở bên ngoài thì cứ nghĩ Mộ Hàn hắn phong quang vô hạn, đã là thái tử hoàng thượng sủng ái, lại còn có thiên phú cực cao, đấu linh toàn tài. Thế nhưng chỉ có nàng biết, bên cạnh hắn khắp nơi đều là lừa gạt và nguy cơ.
Hắn không thể tin tưởng bất cứ người nào, nhưng chính là dưới tình huống như vậy, hắn biết rất rõ ràng yêu nàng sẽ có kết quả như thế nào, hắn rõ ràng biết tất cả mọi chuyện, nhưng vẫn ngốc nghếch từ bỏ tất cả vì nàng.
Linh Thứu đưa tay xoa xoa hàng chân mày đang nhíu chặt của Lãnh Mộ Hàn, “Vừa hạ triều về, có đói bụng không?” Dừng một chút, hơi hơi tủi thân sờ sờ bụng mình, “Ta đói lắm rồi nè…”



