Một câu ‘thuộc hạ’ làm Nguyệt Dung tức đến suýt nữa thổ huyết, không cam lòng trừng mắt nhìn Linh Thứu, nắm chặt nắm đấm, móng tay đâm vào lòng bàn tay những vẫn cứ không có cảm giác gì.
Chẳng lẽ nàng không nên hiểu lầm quan hệ giữa mình và thái tử sao? Vì sao nàng lại khẳng định luôn mình là thuộc hạ thái tử, không, nàng nhất định là đang cố làm như bình tĩnh, có lẽ trong nội tâm nàng đã hiểu lầm rồi! Đúng vậy! Nhất định là như vậy!
Nguyệt Dung đang định nói thêm gì đố, nhưng Linh Thứu hoàn toàn không cho nàng ta cơ hội, ngượng ngùng mà không mất uy nghi cười nói, “Nếu đã là thuộc hạ của Mộ Hàn, vậy cũng là người của bản phi, ngươi lấy…” Linh Thứu đỏ mặt, “Lấy quần áo dưới đất lên cho bản phi đi, bản phi, bản phi không xuống giường được.”
Nói xong, Linh Thứu thẹn thùng cúi thấp đầu, mặt mũi đỏ bừng, tin tưởng bất cứ người nào nhìn thấy cảnh này đều sẽ suy nghĩ đến chuyện kia.
“Ngươi!” Nguyệt Dung rất tức giận, ghen tỵ trong nháy mắt làm cho nàng ta mê muội, thế là không giữ mồm giữ miệng được.
“Hừ, ngươi nghĩ mình là cái gì! Ngươi chỉ là một kẻ phế vật, còn muốn sai sử ta? Ngươi nghĩ là thái tử thích ngươi thật sao? Hừ! Ngươi đừng tưởng thái tử không biết ngươi là do ai phái tới! Bây giờ thái tử sủng ngươi chỉ là vì…”
“Là bởi vì chàng muốn tương kế tựu kế?” Linh Thứu dịu dàng ngắt lời Nguyệt Dung đang kích động, nói xong còn ngây thơ chớp chớp mắt.”Nếu đã biết vậy, bây giờ ngươi lại nói cho bản phi, không sợ xáo trộn kế hoạch của Mộ Hàn? Không sợ chàng trách tội ngươi?”
Nguyệt Dung còn chư kịp đắc ý, lại bị lời nói của Linh Thứu làm cho giật nảy mình, há to miệng, vừa rồi nàng ta chỉ muốn đánh trả, chỉ muốn đả kích phế vật chán ghét trước mắt này, nguy rồi, nếu đây là kế hoạch của thái tử thật, thì có khi nào thái tử sẽ giận mình không?
Linh Thứu cười lắc đầu, “Hì, chọc ngươi đó, nhìn ngươi căng thẳng kìa. Ngươi đừng sợ, với bản lãnh của Mộ Hàn cần gì phải tương kế tựu kế? Cho nên ngươi cũng không làm hỏng kế hoạch của chàng đâu, với lại, sao ngươi biết người khác phái tới sẽ không phản chiến vì hắn? Mộ Hàn có năng lực ấy mà, không phải sao?”
Cái gì gọi là thái tử có năng lực ấy? Nàng nói vậy có phải nàng đã phản bội chủ tử của mình và lựa chọn thái tử sao? Không thể nào! Nếu như nàng phản chiến thật, vậy chẳng phải ở giữa nàng và thái tử sẽ không còn gì ngăn cách nữa sao!
“Ngươi! Ngươi thừa nhận ngươi là gián điệp người khác phái tới!”
“Bản phi cũng không nói vậy.” Linh Thứu khẽ cười, mặc kệ Nguyệt Dung kích động như thế nào, nàng vẫn dịu dàng nói, “nhưng mà ngươi nói thử xem, nếu như Mộ Hàn biết ngươi mua chuộc ám vệ, vi phạm mệnh lệnh của chàng còn tự ý vào phòng của chàng, thì chàng còn giữ ngươi ở lại đây nữa không? Nghe nói, Mộ Hàn ghét người phía dưới giở trò nha!”
Cục diện này Linh Thứu cũng không có hứng thú tiếp tục chơi nữa, từ đầu biết cuối đều là Nguyệt Dung tức giận mất lý trí, xác thực không có gì thú vị. Huống hồ Mộ Hàn căn bản cũng không có ý gì với nàng ta, hết thảy đều là nàng ta đơn phương tình nguyện mà thôi.
Mặc dù Mộ Hàn, nhưng lại là người trọng tình trọng nghĩa, nếu như kiếp trước, không phải Nguyệt Dung động một chút lại dùng việc mình đã cứu Mộ Hàn ra để Mộ Hàn dễ dàng tha thứ, thì nàng vẫn rất đồng tình với nàng ta, dù sao đều là những người không có cha mẹ yêu thương.
“Ngươi!” Nguyệt Dung cắn môi, tốn nhiều thời gian tranh cãi với phế vật này như vậy, tính toán thời gian xác thực thái tử đã sắp về rồi.
Hừ lạnh một tiếng, Nguyệt Dung xoay người rời đi, trước khi đi vẫn không quên hung hăng cảnh cáo Linh Thứu một câu, “Ngươi tốt nhất đừng có nói lung tung! Nếu không hiệp hội luyện đan muốn thần không biết quỷ không hay đối phó với một phế vật như ngươi, là chuyện dễ như trở bàn tay!”



