Linh Thứu không nói nữa, Băng và Hỏa liếc nhau một cái, khí tức này… có vẻ không phải người hôm qua khiến bọn họ phải kiêng kị.
Chỉ nghe ngoài cửa vang lên giọng nói của hai nam tử, “Nguyệt cô nương, xin lỗi, thái tử đã dặn, ngài ấy không có ở đây thì bất luận kẻ nào cũng không được đến gần phòng của thái tử.”
Sau đó là giọng của một nữ tử, “Vậy nàng ta thì sao! Có phải phế vật kia vẫn đang ở bên trong không?”
“Cái này… Nàng là thái tử mang vào.”
“Vậy chính là nàng vẫn còn ở bên trong! Nàng ở bên trong cả đêm qua?!”
“Nguyệt cô nương, thái tử đã dặn rồi, xin ngươi đừng làm khó chúng ta!”
Chỉ nghe nữ tử trầm mặc một hồi, sau đó nhỏ giọng nói gì đó với hai ám vệ, sau đó cửa được đẩy ra, một nữ tử mặc váy vàng đi vào.
Nhìn thấy người đi vào, Linh Thứu hơi há miệng, đột nhiên có chút hoài nghi mình trọng sinh có tốt không? Tình đình mà nàng vất vả lắm mới dọn dẹp sạch sẽ lại phải thanh lý lại một lần nữa.
Đương nhiên, nàng cũng chỉ là nghĩ vậy thôi, trọng sinh đương nhiên là tốt rồi, nếu không thì sao nàng gặp lại được Mộ Hàn?
Không sai, nữ tử đi vào chính là Nguyệt Dung, Nguyệt Dung vừa vào phòng đã đi thẳng về phía phòng ngủ chính, đập vào mắt chính là quần áo nữ tử đầy đất, lại ngẩng đầu nhìn lên Linh Thứu che kín chăn trên giường nhưng khẳng định là bên trong trần trụi.
Nguyệt Dung chỉ vào Linh Thứu, mở to hai mắt không thể tin được, “Ngươi! Ngươi!…”
Linh Thứu giả vờ vẻ thẹn thùng kéo chăn, dịu dàng nói, “ngươi là?”
“Ngươi! Ngươi vô sỉ! Ngươi lại! Lại!” Nguyệt Dung không khống chế được, cho dù nàng ta biết phế vật này ở lại một đêm trong phòng thái tử, nhiều nhất cũng chỉ là trong lòng hơi khó chịu, bởi vì nàng ta tin chắc thái tử sẽ không đụng vào nàng.
Nhưng bây giờ, sự thật bày ở trước mắt, nàng ta không tiếp thu được, tại sao thái tử lại có thể như thế! Sao phế vật này lại không biết xấu hổ như vậy! Tại sao bọn họ lại… lại…
“Hửm?” Linh Thứu cũng dùng ánh mắt khó hiểu nhìn Nguyệt Dung, “Cô nương, ngươi không sao chứ? Ngươi là muốn tìm Mộ Hàn sao? Chàng đi tảo triều rồi, chàng về ta sẽ cho người báo cho ngươi?”
Mặc dù Linh Thứu nói rất dịu dàng, gương mặt cũng rất vô hại, nhưng từ trong từng câu chữ đều đang biểu thị nàng là nữ nhân của Lãnh Mộ Hàn, khiến Nguyệt Dung tức giận đến mức nổi trận lôi đình.
Xem ra nàng ta đã quá coi thường phế vật này rồi! Lúc đầu nàng ta còn không để ý việc thái tử cưới phế vật này, mà nghe Thiệu Ngôn Thiệu Lỗi nói, nữ nhân này rất có thể có liên quan đến nhị hoàng tử! Mà thái tử cũng biết!
Thế nhưng hôm qua! Thái tử vậy mà quát nàng vì phế vật này! Bây giờ còn cùng nàng…
Bình tĩnh bình tĩnh, mình không thể tức giận được, hôm nay mục đích mình tới là để phế vật này biết khó mà lui! Nữ nhân như vậy, ngoại trừ có chút tư sắc thì còn có gì tốt?
Nguyệt Dung tỉnh táo lại thì nở nụ cười, “Ta là tới tìm ngươi, ngươi chính là thái tử phi?”
Linh Thứu khẽ gật đầu, rất khiêm tốn hỏi, “Ừm, cô nương là thiên kim nhà ai? Vì sao nhìn thấy bản phi lại không hành lễ?” Sau đó lại như nghĩ ra cái gì nói, “chẳng lẽ là vị công chúa nào đó? Muội muội của Mộ Hàn?”
Mấy câu thôi nhưng không thể nghi ngờ là đã đâm vào đúng tim đen của Nguyệt Dung, cũng là bởi vì phụ mẫu đều mất sớm nên nàng ta không có bối cảnh hiển hách, mới luôn luôn thua kém một bậc.
Dù nàng t ái mộ thái tử, ở cạnh thái tử mấy năm, giúp thái tử trị liệu biết bao vết thương, cũng chỉ có thể dùng thân phận thuộc hạ để ở lại bên cạnh hắn.
Mà nàng! Một phế vật! Chỉ may mắn vì được sinh ra trong đại gia tộc, không cần làm gì đã có thể gả cho thái tử rồi!
“Ta không phải muội muội thái tử, ta là người của thái tử!” Nguyệt Dung cố ý nói nước đôi mập mờ.
Lại không ngờ được Linh Thứu cũng không hiểu sai, “Ồ, hóa ra là thuộc hạ của Mộ Hàn!”



