Hai người đàn ông mặc áo vest đang canh giữ trước cửa phòng bệnh, việc ra vào phòng bệnh đều có người kiểm tra.
Lúc Thang Tư Lan đến đây, vừa nhìn thấy hai người cô đã nhận ra họ là vệ sĩ bên cạnh Giang Hải Lâu, ánh mắt loé lên.
Thang tiểu thư.
Hai người vệ sĩ cũng nhận ra Thang Tư Lan.
“Tôi đến thăm tiền bối Diệp.”
Hai vệ sĩ liếc mắt nhìn nhau rồi tránh sang một bên.
Vân Mậu Lâm vừa đi hút thuốc trở về thì nhìn thấy Thang Tư Lan bước vào phòng bệnh, anh ta nhướn mày, lấy điện thoại ra thông báo cho người nào đó.
Sau đó lại giống như đá chìm đáy biển không nhận được bất cứ phản hồi nào.
“Mẹ nó!”
Vân Mậu Lân không nhịn được văng tục.
Trong phòng bệnh, Thang Tư Lan nhìn thấy Diệp Yến Lan đang nằm trên giường bệnh có vẻ còn nghiêm trọng hơn trước, trong lòng có chút thương cảm.
“Tiền bối Diệp.”
“Cô đến rồi sao?”
Khuôn mặt Diệp Yến Lan vẫn còn hơi sưng phù vì cũ ngã, đầu còn bị đập xuống đất, với bộ dạng này chắc chắn không muốn ai nhìn thấy.
Ngay cả nụ cười trên mặt cũng hơi miễn cưỡng.
“Nghe nói có người đẩy tiền bối Diệp xuống, cô nhìn thấy rõ là ai không? Không gọi cảnh sát à?”
Thang Tư Lan vốn dĩ chỉ muốn tìm một chủ đề gì đó để nói, không ngờ Diệp Yến Lan đột nhiên nhìn về phía này, trong ánh mắt hiện lên một tia kỳ quái.
Thang Tư Lan nhướn mày, sao vậy, chẳng lẽ cô ta vẫn muốn nói là do cô đẩy sao?
Nhưng hôm qua cô không hề đến bệnh viện.
Hơn nữa, cô cũng không bao giờ làm những chuyện xấu xa như thế này.
Diệp Yến Lan lắc đầu: “Không nhìn thấy, nhưng có người nói đó là một người phụ nữ, chạy trốn quá nhanh nên không ai nhìn rõ, đồng thời cũng tránh được camera giám sát.”
“Ai lại độc ác như vậy chứ?”
Thang Tư Lan làm bộ quả nhiên nghi ngờ suy nghĩ của tôi.
Không thể chỉ vì mối quan hệ giữa Diệp Yến Lan và Giang Hải Lâu mà mình ghen ghét đố kỵ, sau đó phát điên khiến Diệp Yến Lan bị thương được.
“Cũng may lúc đó người của Giang tiên sinh quay lại giúp tôi xử lý, nếu không không biết người đó sẽ còn làm gì với tôi nữa?” Lúc nói những lời này, Diệp Yến Lan vẫn đang nhìn chằm chằm vào Thang Tư Lan, ánh mắt được che giấu rất kỹ nhưng vẫn bị bắt gặp một tia khác thường.
Người đại diện và trợ lý của Diệp Yến Lan đang ở bên cạnh, nghe Diệp Yến Lan nói thế cũng cảm thấy hơi xấu hổ.
Bởi vì trước khi Thang Tư Lan đến đây, bọn họ đang nhắc đến cô ấy.
Nếu phải nói đến người có ân toán tình thù gì đó thì cũng chỉ có Thang Tư Lan mà thôi.
Bởi vì Giang Hải Lâu.
Tuyệt đối không thể khinh thường sự ghen tuông đố kỵ của đàn bà, một khi bọn họ nảy sinh lòng oán hận thì đến cả suy nghĩ muốn giết bạn cũng sẽ có.
Nhìn vẻ mặt của người đại diện và trợ lý của Diệp Yến Lân, Thang Tư Lan đã có thể đoán được đại khái.
Đặt giỏ trái cây xuống, Thang Tư Lan cảm thấy mình không nên ở lại đây thêm nữa, tránh cho người khác xấu hổ và suy đoán nhiều hơn.
Chính cô đứng ở đây cũng khó chịu trong lòng.
“Tiền bối Diệp dưỡng thương cho tốt, tôi đi trước.”
Cô vừa mới ra ngoài, người đại diện đã nói: “Có lẽ không phải cô ấy đâu, những chuyện như thế này ngộ nhỡ nếu nghi ngờ sai thì tất cả mọi người đều xấu hổ.”
Diệp Yến Lan dựa vào gối, mím môi.
Cô cũng không nghi ngờ Thang Tư Lan.
Ngày hôm qua cô chỉ vừa mới đi ra ngoài một chút đã bị người khác hạ độc thủ sau lưng.
Trợ lý của cô đứng từ xa nhìn thấy một bóng người chạy đi, là một người phụ nữ, dáng người hơi giống với Thang Tư Lan.
Bởi vì cô muốn đi đến cửa sổ ở phía bên kia hành lang nhìn Giang Hải Lâu ở tầng dưới, nhưng chỉ trong chốc lát đã bị đẩy ngã.
Hôm nay Thang Tư Lan đến đây, cô càng nghi ngờ hơn nữa.
*
“Thang tiểu thư.”
Vân Mậu Lâm đi đến gọi Thang Tư Lan lại.
Thang Tư Lan nhìn đối phương: “Có chuyện gì sao?”
“Tôi họ Vân.”
“Vân tiên sinh được Giang tiên sinh cử đến đây bảo vệ cho tiền bối Diệp à?” Nói thật, trong lòng Thang Tư Lan thực sự có chút ghen tị, vừa xảy ra chuyện, Giang Hải Lâu đã phải vệ sĩ thân cận bên cạnh đến đây, điều này đủ thấy sự quan tân của anh ấy giành cho Diệp Yến Lan.
Đột nhiên nhớ đến những gì anh nói đêm hôm đó, Thang Tư Lan cắn mối rũ mắt xuống.
“Vì ông chủ của chúng tôi nên Diệp tiểu thư mới bị người khác hãm hại.”
Câu nói của Vân Mậu Lâm khiến Thang Tư Lan ngẩn người, cô luôn cảm thấy anh ta đang ám chỉ điều gì đó.
“Vân tiên sinh vất vả rồi!”
Không thể đoán ra điều gì, Thang Tư Lan khẽ cúi người, hỏi thăm xong lập tức xoay người đi vào thang máy.
Nhìn theo bóng lưng rời đi của Thang Tư Lan, Vân Mậu Lâm lại rút điện thoại di động ra và gửi một tin nhắn:
“Hình như Thang tiểu thư càng tức giận hơn.”
Gửi xong cũng không thèm để ý đối phương có trả lời không, anh ta lại bỏ vào trong túi.
*
Thang Tư Lan đứng ngoài công bệnh viện, cảm thấy hơi bực bội.
Cô vò đầu bứt tóc, lấy điện thoại di động từ trong túi ra gọi điện cho Thi Hoa và nói lại cuộc nói chuyện giữa đạo diễn Hồng và đại diễn Mãn cho anh ta nghe.
Sau khi nghe xong, Thi Hoa nhíu mày: “Cô nghĩ thế nào?”
“Tôi sao?”
Thang Tư Lan cười khẽ, có chút bất đắc dĩ: “Tôi muốn biết vị Đại Phật đứng sau lưng kia là ai?”
“Cho nên cô muốn đồng ý?”
Thang Tư Lan híp mắt: “Tôi muốn.”
“Hôm nay cô đi thăm Diệp Yến Lan đúng không, cô ta sao rồi?”
“Vừa mới bước vào cửa đã nghi ngờ tôi.” Còn có thể thế nào nữa?
Thi Hoa đầu tiên là sửng sốt rồi mới phản ứng lại: “Cô ta nghi ngờ cô làm chuyện đó?” Có chút không thể tin nổi.
Thang Tư Lan mỉm cười: “Còn không phải sao? Ánh mắt người ta nhìn tôi vô cùng rõ ràng. Nói người đẩy cô ta lăn xuống cầu thang là một người phụ nữ, có lẽ thực sự nghi ngờ tôi đã ra tay.”
Thi Hoa bày ra vẻ mặt cạn lời.
“Là vì Giang tiên sinh à?”
“Anh nói xem, một người tàn phế thì có gì mà tranh cướp chứ, Diệp Yến Lan cũng không thiếu đàn ông, cần gì phải hao tâm tổn phí như thế chứ?”
Thi Hoa: “…” Còn nói người khác, chẳng phải cô cũng thế sao?
Nếu là một người tàn phế, tại sao cô lại để bụng như vậy?
Thi Hoa đau đầu nói: “Tôi đã nói với cô rồi, tốt nhất hãy tránh xa vị Giang tiên sinh này một chút, anh ấy không phải là người tàn phế bình thường đâu!”
Một người tàn phế còn có tương lai hơn cả cô đấy!
Thang Tư Lan hít một hơi thật sâu, cảm thấy mình không nên chấp nhặt những thứ này.
Là cô bị coi thường, từ chối lại càng thích.
*
“Lạch cạch…”
Trong ký túc xá, Thang Tư Lan đang ôm notebook gõ bàn phím.
Ở vị trí của trang web có một quốc gia nhỏ nào đó.
Những từ ngữ như tờ báo nào đó ở một vị trí rất mờ mịt và các từ ngữ cô nhập vào cũng lẫn lộn một số câu từ nhạy cảm.
Mặc kệ đối phương có tin hay không, Thang Tư Lan cũng đã gửi đi tất cả những tin tức mà mình nhận được.
Làm xong chuyện này, cô ném notebook sang một bên.
“Hy vọng vận may của cô không tốt.”
Thang Tư Lan híp mắt, lấy điện thoại di động gửi cho Ban Giai Giai một tin nhắn rằng đã gửi tin, yêu câu cô ta theo dõi sít sao, có bất cứ thay đổi gì lập tức thông báo cho cô biết.
Rồi nằm dài trên giường.
Ngày tháng không đi làm, nằm đến mốc meo.
Chạng vạng.
Thang Tư Lan cải trang một phen rồi đi ra ngoài ăn tối, vẫn là con phố ăn vặt kia.
Sau khi đến đây ăn với Úc Cảnh Nhuận cô đã trở nên nghiện một chút, những lúc rảnh rỗi không có việc gì thường đến đây dùng bữa.
Chạng vạng.
Ông chủ cửa hàng lẩu câu mỉm cười khi nhìn thấy cô đến.
Đồng thời cũng cho cô một suất lớn.
Số tiền trả khi rời đi cũng khá lớn, không nhận lợi lộc của người khác là một phẩm chất tốt.
Đút hai tay vào túi quần, chậm rãi đi bộ trở về ký túc xá và thưởng thức cảnh đêm trên đường đi.
“Thang Tư Lan!”
Một giọng nói vang lên từ phía sau, Thang Tư Lan hơi sửng sốt.
Đã bịt kín mít như thế này mà vẫn còn có người nhận ra?
Lúc quay đầu nhìn lại lại cảm thấy phiền phức.
“Đừng tưởng em ăn mặc như thế này thì tôi sẽ không nhận ra nhé, để bổn thiếu gia bắt được rồi còn muốn chạy?” Tay của Tần Bạc Thừa lập tức đưa về phía này, trên mặt nở một nụ cười tự mãn và có chút ghê tởm.
“Thừa thiếu, đã lâu không gặp!”
“Đúng là đã lâu không gặp, thật tiếc khi lần trước để em chạy thoát!” Tần Bạc Thừa cười lạnh, em gái sinh viên trang điểm xinh điểm phía sau khó chịu đi đến, giọng nói vừa mềm mại vừa yêu kiều.
“Thừa thiếu, người phụ nữ này là ai vậy? Bịt kín mít thế này có phải là bị bệnh gì không?”
Em gái à, mồm miệng em cũng thật độc.
Thang Tư Lan bình thản nhìn em gái sinh viên kia dựa hẳn vào người Tần Bạc Thừa, trong mắt mang theo ý cười nhàn nhạt.
Tần Bạc Thừa cười nói: “Đây là nữ minh tinh anh đã theo đuổi từ lâu.”
Em gái sinh viên sửng sốt: “Hoá ra là chị gái minh tinh à, chẳng trách lại bịt kín như thế, chị sợ người khác nhìn thấy phải không?”
Rõ ràng là đang nói cô xấu mặt không dám để người khác nhìn thấy.
Thang Tư Lan nhìn em gái sinh viên từ trên xuống dưới một lượt, bật cười: “Khẩu vị của Thừa thiếu đây đúng là đầy đủ quá, thuần khiết, trưởng thành, nhỏ xinh… Mọi kiểu đều đã được thử qua.”
Thật là bội phục.
Đại học mà, kiểu con gái gì mà chẳng có?
Cô sinh viên trước mặt đây thoạt nhìn có vẻ thuần khiết, vóc dáng không tệ, còn biết làm nũng nữa.
Càng độc mồm độc miệng!
Cô em sinh viên bỗng chiếc nhìn về phía Tần Bạc Thừa, hơi tức giận: “Thừa thiếu, những gì chị ta nói có phải là thật không?”
Tần Bạc Thừa thản nhiên nhún vai cười: “Chơi đùa thôi mà, nghiêm túc như thế làm gì?”
“Anh…” Em gái sinh viên cho rằng mình là người duy nhất của thừa thiếu, khiến bây giờ vẫn còn chưa nhìn ra sự thật.
“Sao thế Tư Lan, em đang ghen với bản thiếu gia à? Chỉ cần em chịu nhào vào lòng ngực tôi, tôi sẽ lập tức vứt bỏ tất cả phụ nữ bên cạnh, chỉ yêu chiều một mình em thôi.”
“Thừa thiếu!”
Em gái sinh viên không thể chịu được nữa, dậm chân, thở hổn hển bỏ chạy.
Thang Tư Lan nhướn mày: “Là người duy nhất của Thừa thiếu à? Nhưng tôi không thể chịu nổi. Xin Thừa thiếu hãy bỏ cái bàn tay bẩn thỉu của mình ra trước đi, bàn tay kia không biết đã chạm vào bao nhiêu phụ nữ, trên tay đều là vi khuẩn, tôi sợ nhiễm bệnh.”
Tần Bạc Thừa tức giận sờ sờ mũi, hung ác bật cười: “Thang Tư Lan, đồ không biết xấu hổ, càng ngày càng tỏ ra thanh cao. Gỉa vờ làm gì nữa, không biết đã bị bao nhiêu người chơi qua kể từ khi lăn lộn trong giới đó rồi…”
“Bốp!’
Thang Tư Lan tát anh ta một cái: “Miệng bẩn thỉu!”
“Bốp!”
Lại giơ chân đá vào đùi anh ta, suýt chút nữa là đã vào chỗ kia.
Nhưng cho dù ở đùi cũng đau kinh khủng.
Không biết người phụ nữ này lấy sức lực lớn như thế từ đâu, Tần Bạc Thừa bị đá phải lui về phía sau mấy bước, chạm vào lan can bên cạnh, lảo đảo ra sau rồi ngã người ra ngoài, đau đến mức phải bật thốt ra tiếng rên rỉ.
“Thang…”
Đang định gào rống thì lại thấy dẫm một chân lên trên lan can, phẫn nộ cool ngầu bay qua lan, đột nhiên đá thẳng vào người anh ta một cái.
“A!”
Thang Tư Lan bình thản băng qua đường rồi biến mất.
Còn bên này, những người qua đường đang không ngừng chỉ chỉ trỏ trỏ vào Tần Bạc Thừa.
Tần Bạc Thừa tức giận đến mức mặt mũi vặn vẹo: “Chờ, chờ đó cho tôi.”
Anh ta không hiểu tại sao người phụ nữ vâng lời trước đó lại trở nên đáng sợ như thế này?
Trước kia, chỉ cần anh ta uy hiếp Thang Tư Lan một câu thì cô đã lập tức chạy đến, ngoan ngoãn xoa bóp cho anh ta.
Chỉ có thể nói, Tần Bạc Thừa trêu chọc không đúng lúc.
Thang Tư Lan đang ôm một bụng tức giận, khó khăn lắm mới tìm được một thùng xả giận, sao có thể bày ra vẻ mặt tốt.
*



