Skip to main content

Trang chủ Phu Nhân Đại Boss Có Chút Tàn Nhẫn Chương 70: 70

Chương 70: 70

5:04 chiều – 22/08/2025

“Là ai không quan trọng.” Đạo diễn Mẫn cười như không cười nhìn Thang Tư Lan đang giả ngu, nhưng cũng không vạch trần cô: “Nếu cô không thể làm chủ được thì có thể tìm Thi Hoa thương lượng, chúng tôi cũng biết rõ tỉnh cảnh hiện tại của cô.”
Nếu cô vẫn còn muốn tỏ ra thanh cao vậy thì sẽ mất đi cơ hội tiếp tục lặn lộn trong giới giải trí này.
Thang Tư Lan đã từng gặp rất nhiều quy tắc ngầm, cũng đã từng gặp những chuyện khó hiểu như hôm nay, nhưng đối phương không chịu lộ mắt, không nói rõ đến từ đâu, điều này khiến cô cảm thấy tò mò.
“Được rồi, tôi sẽ cân nhắc cẩn thận, hôm nay cảm ơn đạo diễn Hồng và đạo diễn Mẫn đã cho tôi chơ hội, tôi kính hai vị một ly.”
Nói xong lập tức rót rượu vào chiếc ly trước mặt, ngưa đầu uống cạn.
Nụ cười trên mặt đạo diễn Hồng cũng không được tự nhiên lắm, lần này đạo diễn Mẫn đến gặp ông ta, sau khi nghe xong kịch bản này, tình cờ lúc đó Úc Cảnh Nhuận cũng có mặt nên đã nhờ anh ta đưa cho Thang Tư Lan.
Nghĩ rằng bây giờ hai người đang hợp tác với nhau nên sẽ có nhiều cơ hội gặp mặt hơn.
Kết quả, giờ nghe được những lời này lại cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
Đạo diễn Hồng không chú ý đến tình hình của Thang Tư Lan nên đương nhiên không biết cô bị nhiều bên từ chối thông cáo và vi phạm hợp đồng.
*
Sau khi chiếc xe đưa đạo diễn Mẫn rời đi, đạo diễn Hồng mới hạ cửa kính xe xuống, vẫy vẫy tay về phía Thang Tư Lan.
“Đạo diễn Hồng.”
Thang Tư Lan cúi người xuống nhìn vào cửa sổ.
Đạo diễn Hồng xin lỗi nói: “Tôi không biết chuyện này.”
Thang Tư Lan cười rạng rỡ: “Đạo diễn Hồng, tôi không trách ngài, chỉ là, người đầu tư đứng sau lần này…”’
“Về chuyện này, người phụ nữ họ Mẫn kia giấu rất kỹ.” Rõ ràng đạo diễn Hồng cũng không vui, không phải vì câu hỏi của Thang Tư Lan mà là vì người họ Mẫn kia.
“Cảm ơn!”
“Kịch bản này…”
“Tôi sẽ cân nhắc cẩn thận…” Thang Tư Lan mỉm cười xua xua tay, đứng dậy.
Đạo diễn Hồng vô cùng ngạc nhiên nhìn cô.
*
Bệnh viện.
Sự xuất hiện bất ngờ của Giang Hải Lâu khiến Diệp Yến Lan vừa mừng vừa sợ, thậm chí còn không nằm trên giường bệnh.
Đặt nửa mông ngồi cạnh bên mép giường, ánh mắt không an phận nhìn chằm chằm vào người Giang Hải Lâu.
Vẻ ngoài đẹp trai xuất sắc của Giang Hải Lâu là điều không thể phủ nhận, khí thế và khí chất đều độc nhất vô nhị, mặc dù tàn tật nhưng lại có tiền có thế.
Thử hỏi, ai mà không thích một người đàn ông như vậy.
Có thể bỏ qua những thứ khác, chỉ nhận nhận được tài nguyên trong tay anh là đủ rồi.
Kể từ khi Giang Hải Lâu bước vào phòng bệnh, khách khứa đến thăm bệnh và những người khác đều bị đuổi ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ.
Căn phòng VIP có đủ không gian cho các hoạt động hàng ngày, nhưng sự xuất hiện của Giang Hải Lâu lập tức khiến nó trở nên chật hẹp.
“Giang tiên sinh!”
Diệp Yến Lan dè dặt gọi.
Giang Hải Lâu giơ tay lên nhìn đồng hồ.
Anh quay xe lăn lại, muốn rời khỏi chỗ này.
“Giang tiên sinh!”
Diệp Yến Lan cắn cắn môi, thu hết can đảm đứng dậy gọi người lại.
“Có phải ngài và Thang Tư Lan…”
“Ông chủ, đã đến giờ rồi.” Vân Mậu Lân đi vào đúng lúc cắt ngang lời của Diệp Yến Lan.
Diệp Yến Lan đội nhiên dừng lại, hồi phục lại tinh thần.
Ở trước mặt Giang Hải Lâu, cô ta không có tư cách chất vấn, càng không có tư cách làm bất cứ chuyện gì vượt quá giới hạn.
Thậm chí còn không thể tuỳ tiện nói năng.
Cô ta không hiểu, tại sao Giang Hải Lâu lại phải yêu cầu mình bày ra dáng vẻ đó.
Giang Hải Lâu lạnh lùng rời đi, Vân Mậu Lâm khẽ gật đầu với cô ta, đóng cửa phòng bệnh lại.
“Ông chủ, người phụ nữ này có vẻ bắt đầu không an phận.”
Đặc biệt là ánh mắt nhìn ngài có gì đó khác thường.
Vân Mậu Lâm không nói điều này, với sự nhạy bén của mình, Giang Hải Lâu chắc chắn sẽ cảm nhận được.
Giang Hải Lâu nhàn nhạt hỏi: “Chuyện Tần Vĩnh Đông và công ty bảo vệ của nhà họ Thang hợp tác với nhau tiến triển như thế nào rồi.”
“Chỉ là một cuộc giao dịch nhỏ, không thể coi là hợp tác lớn gì.”
“Theo dõi sát sao!”
“Vẫn đang theo dõi sát sao.”
“Cho người đi điều tra xem dạo gần đây Thang Chinh đang làm gì?”
“Hả?” Cho nên ý anh nói theo dõi sát sao là đi điều tra người khác?”
“Có khó khăn gì sao?”
“Không có, tôi lập tức đi sắp xếp ngay.”
Được rồi, anh là ông chủ!
Vừa mới đẩy xe vào lề đường thì đột nhiên nghe thấy một tiếng hét chói tai vang lên từ dãy nhà nội trú phía sau.
Chỉ trong chốc lát, đám người mặc áo đen lập tức vây quanh Giang Hải Lâu một cách kín kẽ, người nào người nấy đều cảnh giác nhìn chằm chằm xung quanh, giống như đang đối mặt với kẻ thù lớn.
Giang Hải Lâu quay xe lăn, ánh mắt sâu thẳm như hồ nước u ám nhìn chằm chằm vào lối vào của dãy nhà nội trú.
“Đi xem đi.”
Vân Mậu Lâm vỗ vào người phía trước, vẻ mặt không nói nên lời.
Cũng may bây giờ trời đã tối nên không ai nhìn thấy.
Doạ bọn họ thành ra như thế này.
Thật mất mặt!
Đám người mặc đồ đen nhanh chóng giải tán, ẩn nấp một lần nữa.
Chỉ một lát sau, người đi xem xét tình hình quanh lại, nghiêm túc nói: “Ông chủ, có người đẩy ngã Diệp tiểu thư xuống cầu thang, bây giờ đang được cấp cứu.”
Vân Mậu Lâm đột nhiên nhìn về phía người đàn ông đang tỏ ra hờ hững.
Giọng nói Giang Hải Lâu không chút gợn sóng: “Để vài người ở lại xử lý.”
Vân Mậu Lâm nói: “Để tôi ở lại.”
Giang Hải Lâu không từ chối.
Vân Mậu Lâm là thân tín bên cạnh Giang Hải Lâu, anh ta ở lại chẳng khác nào là Giang Hải Lâu ở lại.
Đồng thời cũng muốn nói với những người trong bóng tối rằng Giang Hải Lâu có “tình cảm thắm thiết” với Diệp Yến Lan, tuyệt đối không để cô ta chịu bất cứ tổn thương nào.
Ngồi vào trong xe, Giang Hải Lâu lơ lửng nhìn chằm chằm vào bóng tối bên ngoài.
Không có mệnh lệnh của hắn, tài xế không dám lái xe đi.
Đầu ngón tay thon dài xoa nhẹ vào mép điện thoại, giọng nói khàn khàn: “Lái đi.”
Chiếc xe hơi màu đen lao vào bóng tối nhanh như chớp rồi biến mất trong dòng xe cộ.
*
Thang Tư Lan tràn đầy năng lượng đang chạy bộ trong tiểu khu, đeo tai nghe bluetooth, vừa chạy bộ vừa trò chuyện.
“Chuyện xảy ra tối qua? Là ai to gan dám đẩy ngã tiền bối Diệp ở trong bệnh viện như thế? Được, lát nữa tôi sẽ đến đó.”
Tháo tai nghe xuống, tăng tốc chạy về.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, cô lên xe đi thẳng đến bệnh viện.