Skip to main content

Trang chủ Phu Nhân Đại Boss Có Chút Tàn Nhẫn Chương 57: 57

Chương 57: 57

1:12 sáng – 21/08/2025

Trong khoảnh khắc này, sóng ngầm trong đôi con ngươi sâu của Giang Hải Lâu dâng lên, nhìn chằm chằm cô gái nhỏ nhưng gan không nhỏ trước mặt.
Nói ra câu kia, Thang Tư Lan cảm thấy cả người mình đều thả lỏng!
Đúng!
Chính là cảm giác này.
Nhịn nhiều ngày như thế, đây mới là cảm giác thật của mình.
Kiếp trước anh nhặt xác cho mình, kiếp này mình lấy thân báo đáp, có thể đó là một trong những nguyên nhân mình sống lại trở về.
“Khụ khụ…”
Vân Mậu Lâm đứng cách đó không xa nhịn tiếng ho lại, bị ánh mắt như dao găm của Giang Hải Lâu liếc qua, lập tức ngoảnh đầu sang phía khác.
Anh ta không nghe thấy gì cả.
“Biết mình đang nói gì không?”
“Tôi chưa bao giờ rõ ràng mình đang làm gì như thế.” Thang Tư Lan nói như chuyện đương nhiên: “Lúc trước từ chối anh, tôi hối hận.”
Giang Hải Lâu bỗng cười khẩy thành tiếng, ánh mắt cũng hơi đáng sợ.
Người đứng cách xa vốn không nghe thấy hai người họ đang nói gì, chỉ có thể tìm ra chút manh mối kỳ lạ từ vẻ mặt của hai người.
Vẻ mặt Giang Hải Lâu âm u, hơi thở xung quanh trở lên u ám.
Người đứng bên cạnh anh lại nhìn anh, chờ câu trả lời của anh.
“Em cảm thấy tôi sẽ lãng phí thời gian trên người em?” Trả lời rất vô tình.
Ý tứ được biểu đạt rất rõ ràng, cô không có giá trị để anh phí tâm tư.
Mà anh cũng có mục tiêu tốt hơn.
Nhìn theo tầm mắt của anh về phía Diệp Yến Lan trên sân khấu, cắn răng một cái: “Tôi sẽ vượt xa cô ta.”
Sau đó anh cũng chỉ có thể nhìn em.
Đôi mắt phượng hẹp dài của Giang Hải Lâu híp lại, giọng điệu uy nghiêm đáng sợ: “Thế gian này không chỉ có một giới.”
Như thế đang nói thế gian này không chỉ có một Diệp Yến Lan mà còn có người thứ hai, người thứ ba… thậm chí nhiều hơn.
Với thân phận của anh, muốn phụ nữ kiểu gì mà không được, vì sao hết lần này tới lần khác lại không thể chọn Thang Tư Lan cô?
Càng có cảm giác mỉa mai khó hiểu.
Thang Tư Lan mặt dạn mày dày đối mắt với đôi con ngươi đen nhánh tĩnh mịch của anh, dù nghe ra ý trong lời anh thì từ khoảnh khắc cô nói những lời kia ra khỏi miệng là đã không muốn thu hồi lại rồi.
Cô nói muốn tán anh thì sẽ tán anh.
Con gái rất sợ dây dưa, đàn ông cũng không khác.
Thang Tư Lan mỉm cười với anh: “Tôi đi tập luyện trước đã!”
Dứt lời, xoay người quay lại cạnh Thi Hoa.
“Cô nói với anh ta cái gì thế? Dáng vẻ kinh khủng như vậy.”
Dù vị Giang tiên sinh kia ngồi xe lăn nhưng có khí tràng mạnh mẽ, cao không thể chạm đến, sự tàn nhẫn quanh người lờ mờ tản ra khiến người ta ngay cả nhìn cũng không dám.
Thi Hoa cũng không ngờ vị Giang tiên sinh này lại là một nhân vật như vậy, thảo nào lúc trước Thang Tư Lan sợ hãi tới mức đó.
Ngẫm lại dáng vẻ trong quy củ lộ ra sự sợ hãi vừa rồi của Diệp Yến Lan, Thi Hoa cũng không kiềm được mà rùng mình.
Bầu không khí vì Giang Hải Lâu mà trở nên cứng ngắc.
Chỉ có Thang Tư Lan ở trên sàn chữ T là phát huy hơn hẳn bình thường, thỉnh thoảng quan sát người đàn ông ngồi trên xe lăn phía dưới.
Tầm mắt Giang Hải Lâu vẫn đặt trên sân khấu, ánh mắt cũng không dao động vì người nào đó phát huy hơn hẳn bình thường, như thể anh chỉ đang xem một cuộc tập luyện mà thôi.
Chờ Thang Tư Lan đi xong một vòng, Giang Hải Lâu đã bảo Vân Mậu Lâm đẩy mình rời khỏi hiện trường.
Thang Tư Lan dừng lại, đi xuống sàn chữ T đuổi theo.
Chặn Giang Hải Lâu lại ở ngoài hành lang, ánh mắt nhìn anh vô cùnh chăm chú, nói: “Tôi nói lời sẽ giữ lời.”
Bàn tay đặt trên xe lăn của Giang Hải Lâu nhấn một cái nít, đẩy xe vượt qua cô.
“Giang tiên sinh, tôi đã nói thì chắc chắn sẽ làm được.”
Khẽ kêu một câu ở phía sau, Thang Tư Lan xoay người quay lại sàn diễn chữ T.
Ánh mắt Diệp Yến Lan nhìn Thang Tư Lan mang theo vài phần đánh giá kỹ. Buổi tối lúc kết thúc tập luyện, Diệp Yến Lan kề sát tới cạnh cô: “Cô nói gì với Giang tiên sinh?”
“Không có gì.”
Không có gì mà Giang tiên sinh lại đột nhiên đi sớm?
Cô ta còn nhớ Giang tiên sinh từ nói muốn mời mình ăn cơm, cũng là vì Thang Tư Lan xuất hiện nói gì đó với anh nên anh mới rời đi trước.
Diệp Yến Lan không vui vì Thang Tư Lan phá hỏng chuyện tốt của mình nhưng bề ngoài lại khó mà nói gì.
Nếu như đã từ chối, sao còn phải dán lên?
Sợ Thang Tư Lan sẽ chen ngang một chân, Diệp Yến Lan hơi ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Giang tiên sinh nói với tôi gần đây định dẫn tôi quay về Hải Thành. Chờ buổi tập luyện này hoàn thành, tôi cũng có thể suy tính một chút về chuyện sau này rồi.”
Thang Tư Lan cau mày.
Lời này là có ý gì?
Ý là Giang Hải Lâu định dẫn cô ta quay về Hải Thành phát triển à?
Vậy chẳng phải chứng tỏ Giang Hải Lâu chân chính để ý tới Diệp Yến Lan. Dù trước kia muốn bao nuôi mình cũng không từng nói những lời như thế.
Thang Tư Lan mím chặt môi, cười nghĩ một đằng nói một nẻo: “Chúc mừng tiền bối Diệp!”
“Cảm ơn!” Diệp Yến Lan cười rực rỡ, mặt tràn đầy cảm giác hạnh phúc: “Cô cũng biết tôi có tuổi rồi, những người như chúng ta muốn tìm thứ như gia đình cũng rất khó, gặp được thì phải nắm chặt! Tư Lan, cô nói có đúng không!”
Nụ cười trên mặt Thang Tư Lan càng đậm: “Tiền bối Diệp nói đúng. Gặp được thứ mình thích thì hẳn nên nắm chặt. Trong suy nghĩ của tôi chỉ có thứ nắm chặt trong lòng bàn tay thì mới là an toàn nhất. Tiền bối Diệp cố gắng vì hạnh phúc của mình, tôi cũng rất khâm phục. Hẳn tôi nên học hỏi tiền bối Diệp.”
Diệp Yến Lan hơi sững sờ, cảm thấy ý trong lời Thang Tư Lan hơi nhiều.
“Nghe nói cô và Cảnh Nhuận lại sắp hợp tác cùng trong một bộ phim. Chúc mừng cô sắp làm nữ chính rồi.”
Lời nói xoay chuyển, lại chuyển tới người Úc Cảnh Nhuận.
Trước kia Thang Tư Lan cũng không che giấu sự yêu thích của mình với Úc Cảnh Nhuận, việc này Diệp Yến LAn cũng từng nghe nói.
Nghĩ tới ở đây còn có một vị Liễu Lỵ từng truyền ra scandal với Úc Cảnh Nhuận, mắt Diệp Yến Lan lại nhuốm ý tứ sâu xa.
Thang Tư Lan như không thấy ánh mắt hứng thú khó hiểu này của Diệp Yến Lan. Cô cảm ơn đối phương rồi tạm biệt mọi người, rời khỏi tòa nhà Trường Hải.
Ngồi trên xe bảo mẫu, Thi Hoa đưa một kịch bản qua cho cô.
Lật ra liếc xem, sửng sốt một chút: “Để tôi làm nữ chính? Lại còn là cái loại bán thảm?”
Sẽ không sợ hoàn toàn trái ngược à?
Nghe thấy hai chữ “bán thảm”, vạch đen trượt xuống trên mặt Thi Hoa.
“Bán thảm cái gì? Đây đã là kịch bản tốt nhất có thể chọn ra rồi. Loại nhân vật này vừa hay thích hợp để cô chuyển đổi hình tượng.”
“Tôi thích vai ác hơn bán thảm nhiều.”
Thi Hoa nghe xong thì vô cùng tức giận: “Đó là nhân vật nữ phụ.”
“Vậy thì nhận nhân vật nữ phụ là được rồi.”
“…” Sao có người lại không muốn làm nữ chính chứ.
“Nhân vật này bạch liên hoa quá.” Thang Tư Lan càng xem càng cau mày: “Đây không phải là chuyển đổi hình tượng mà là hại tôi.”
“Bây giờ giá cả thị trường là như thế, cô không thích thì càng dễ bán! Vậy là đủ rồi!”
“Tiếp theo Diệp Yến Lan định nhận phim gì?” Mắt Thang Tư Lan động đậy: “Không phải nói cô ta muốn tiến quân vào hàng ngũ siêu sao quốc tế à? Cứ dựa theo tiêu chuẩn của cô ta để tăng tiêu chuẩn cho tôi là được rồi.”
Gân xanh trên trán Thi Hoa nhảy nhót: “Nói đi nói là thì cô là muốn gây sự với Diệp Yến Lan. Cô có thể so sánh độ cao với người khác à?”
Lời này Thang Tư Lan không thích nghe: “Kịch bản này không hợp với tôi.”
Thi Hoa tức vô cùng.
Kịch bản này là mình nghìn cầu vạn xin mới xin được, bây giờ lại không đáng một đồng trong mắt cô!
*
“Ông chủ.” Đẩy cánh cửa biệt thự ra, Vân Mậu Lâm đặt điện thoại trong tay xuống: “Bên Diệp tiểu thư lại gọi ra ngoài, nói không ít chuyện hôm nay nhưng không nói chuyện Thang tiểu thư.”
Lúc nhắc tới ba chữ “Thang tiểu thư”, Vân Mậu Lâm nhìn chằm chằm vào phản ứng của Giang Hải Lâu.
Còn Giang Hải Lâu thì như thể không nghe thấy, đẩy xe đi vào trong.
Vân Mậu Lâm nói tiếp: “Còn nữa, hôm nay ở tòa nhà Trường Hải, người nhà họ Du gọi Thang tiểu thư ra. Dấu vết trên mặt cô ấy là do vị phu nhân nhà họ Du kia đánh.”
Người đàn ông đang lăn xe đi hơi dừng lại, mắt Vân Mậu Lâm trở nên quái lạ.
Bình thường lúc nghe thấy chuyện như thế thì chắc chắn là có chút hành động nhưng hôm nay không hiểu sao mà Giang Hải Lâu chỉ dừng lại chứ không dặn dò gì, đi thẳng vào phòng khách.
Vân Mậu Lâm không đoán ra được ý của anh, tạm thời ra vẻ không quan tâm, cũng đang suy nghĩ có nên rút người về không.
Giang Hải Lâu vừa vào phòng đã nhận được điện thoại từ nước ngoài, là Mã Tam Lập.
“Ông chủ.”
“Chuyện gì?”
Mã Tam Lập sửng sốt một chút, nghe ra giọng không tốt của Giang Hải Lâu, cũng không dám nhiều lời, báo cáo thẳng về tình hình bên kia.
“Là dòng chính âm thầm phái người lén bước vào, cố gắng đảo loạn tình thế bên này.” Giọng Mã Tam Lập trầm xuống vài tông.
Quanh người Giang Hải Lâu tản ra khí lạnh uy nghiêm đáng sợ: “Không tiếc giá nào, bắt được điểm yếu của họ, để chứng cứ lại, người thì xử lý hết.”
“Tôi hiểu!” Mã Tam Lập nhận được câu trả lời chắc chắn, trong lòng thầm phán đoán, trước khi cúp điện thoại lại nghĩ tới lời đồn ở Nam Thành, không kiềm được mà hỏi: “Nghe nói gần đây ông chủ vẫn qua lại với vị Diệp tiểu thư kia, không biết…”
“Chú Mã, gần đây tay chú vươn hơi dài.”
Giọng điệu lạnh lẽo khiến Mã Tam Lâm không dám hỏi thêm một câu, vội vàng cúp máy.
Bàn tay cầm điện thoại khẽ thả lỏng, trượt mở màn hình, trên đó là ảnh tay đôi nam nữ đang nắm chặt. Bàn tay được chăm sóc như trúc khẽ lướt, xóa tấm ảnh đi, đặt điện thoại ở góc bàn.
Trái tim lại như nổi lên gợn sóng!
Trong đầu thoáng qua lời nói khoác không biết ngượng của cô gái kia, chỉ cảm thấy buồn cười.
Đồng thời cũng có cảm giác không thể nói rõ…