Skip to main content

Trang chủ Phu Nhân Đại Boss Có Chút Tàn Nhẫn Chương 46: 46

Chương 46: 46

5:20 chiều – 19/08/2025

Hai ngày sau.
“Hành động Mắt Ưng” của đạo diễn Hồng chính thức đóng máy.
Tất cả diễn viên tạm biệt đoàn làm phim rời đi, Diệp Yến Lan bắt tay Úc Cảnh Nhuận, cũng chính thức kết thúc bộ phim với những cảnh quay khó quên.
Tiếp theo, Úc Cảnh Nhuận còn phải đi quay quảng cáo khác, chào hỏi đạo diễn Hồng xong cũng rời đi.
Bên ngoài đoàn làm phim.
Từ xa, Úc Cảnh Nhuận đã thấy hai chiếc xe màu trắng đậu bên cạnh, chặn xe bảo mẫu của Diệp Yến Lan lại, một người đàn ông trung niên bước xuống.
Diệp Yến Lan ra khỏi xe bảo mẫu, nhìn người đàn ông trung niên trước mặt đầy nghi ngờ.
Người đàn ông trung niên cười rất thân thiện, khí chất nhìn có vẻ cũng không tầm thường.
Diệp Yến Lan hiểu biết rộng, liếc qua đã thấy người đàn ông này không phải kẻ có tiền bình thường.
Nét mặt đầy ý cười, ấm giọng hỏi: “Xin hỏi có chuyện gì không?”
“Cô chính là Diệp Yến Lan tiểu thư đúng không?”
“Chính là tôi.”
Người đàn ông trung niên không phải ai khác mà chính là Giang Hải Tùng vốn nên ở Hải Thành.
“Tôi là anh hai của Hải Lâu.”
“Anh hai của Giang tiên sinh!” Diệp Yến Lan hơi ngạc nhiên.
Người đàn ông này được chăm sóc rất tốt nhưng nhìn qua cũng phải hơn bốn mươi rồi.
Giang Hải Lâu cũng chưa tới ba mươi, anh em chênh lệch tuổi tác hơi lớn.
Khuôn mặt hai người cũng rất khác nhau. Diệp Yến Lan hơi nghi ngờ, âm thầm quan sát người đàn ông trước mắt.
Nhìn ra sự nghi ngờ của Diệp Yến Lan, Giang Hải Tùng cười nói: “Chúng tôi là anh em họ. Hôm nay tới đây là đặc biệt tìm Diệp tiểu thư. Là thế này, người trong nhà vô cùng để ý tới chuyện chung thân đại sự của Hải Lâu. Nhiều năm như thế, nó cũng chỉ công khai mối quan hệ với Diệp tiểu thư. Diệp tiểu thư có thể không ngại dáng vẻ lúc này của Hải Lâu, tất cả chúng tôi vô cùng vui mừng! Để tỏ lòng cảm ơn, xin mời Diệp tiểu thư tới chỗ chúng tôi ngồi một chút! Anh cả của Hải Lâu cũng ở đó chờ gặp người. Diệp tiểu thư không ngại thì bây giờ theo tôi qua gặp mặt?”
Giọng điệu nhã nhặn, trong mắt có ý cười, thái độ rất chân thành, trông không giống như giả vờ.
Diệp Yến Lan mím môi suy nghĩ một chút, ngoảnh lại nói một tiếng với người đại diện, cũng không để ý sự phản đối của người đại diện mà chui vào xe của Giang Hải Tùng.
Thấy chiếc xe màu trắng rời khỏi tầm mắt, người đại diện tức tới mức nện vào cửa xe.
*
Khu biệt thự Hồng Diệp, trong biệt thự, một chiếc xe lăn từ từ lăn ra ngoài.
Trên đầu gối đặt ipad.
Có người gửi toàn bộ cảnh Diệp Yến Lan lên xe qua.
Vân Mậu Lâm đứng phía sau cũng liếc thấy, lặng lẽ cong môi cười.
“Người đã bị đưa đi, nhưng chúng ta không hành động gì tiếp sao.”
Giang Hải Lâu đóng ipad, không trả lời anh ta mà hỏi: “Người bên Kim Quang sắp xếp sao rồi?”
“Đã đưa người vào rồi, có thể bảo vệ Thang tiểu thư.”
Nghe vậy, Giang Hải Lâu liếc anh ta một cái.
Vân Mậu Lâm cau mày, chẳng lẽ anh ta nói sai?
Giang Hải Lâu phí tâm tư đưa người vào truyền thông Kim Quang không phải là vì bảo vệ người phụ nữ họ Thang?
“Đừng để người ta phát hiện.”
“Người được dày công tuyển chọn, chắc chắn không có vấn đề.”
Người là do chính họ bồi dưỡng ra, chẳng lẽ lại kém cỏi à?
Giang Hải Lâu cầm di động, đôi mắt sâu xa nhìn chằm chằm màn hình màu đen, không biết đang suy nghĩ gì.
*
Thang Tư Lan nghỉ ngơi hai ngày, tinh thần vô cùng tốt.
Rốt cuộc hôm nay ra ngoài, bên cạnh không có ai đi theo, dễ dàng hơn nhiều.
Hiếm khi được rảnh rỗi, nghỉ ngơi lại đầy đủ, Thang Tư Lan tìm một chỗ đi xe địa hình.
Mặc đồ thể thao bó sát, tết tóc đuôi ngựa, đeo khẩu trang, dáng vẻ trí thức trèo lên xe vào rừng.
Sân là do kẻ có tiền mở ra để chơi, dần dà người tới đây lái xe ngày càng nhiều.
Cuối cùng phát triển thành một nơi du lịch nổi tiếng.
Thang Tư Lan đi thẳng theo đường núi, hưởng thụ vận động mang đến sức sống!
Một cái đá sau xinh xắn, đôi chân dài chống xuống đất, một cước đạp lên chân ga.
Từ sườn dốc nhìn qua bên kia, vừa hay bắt được bóng dáng quen thuộc.
Diệp Yến Lan?
Sao cô ta lại ở đây?
Đối diện rào chắn ngăn cách là một bãi cỏ rộng rãi. Ngôi biệt thự kiểu khu nhà cao cấp trước bãi cỏ là lãnh thổ tư nhân.
Bên cạnh có bảo vệ, còn có hàng rào điện, Thang Tư Lan đứng trước hàng rào điện, nhìn xuyên qua đó về phía trước.
Bên cạnh có vệ sĩ, dáng vẻ còn không nhỏ.
Mắt Thang Tư Lan sáng loe lóe, nghi ngờ đó là Giang Hải Lâu.
Kéo khẩu trang xuống, đẩy xe lên trước một đoạn, quan sát tình hình bên kia.
Khi thấy một người đàn ông trung niên cúi đầu nói chuyện với Diệp Yến Lan, không hiểu tại sao trong lòng cô lại thở phào nhẹ nhõm.
Không phải là Giang Hải Lâu.
Sau đó, Thang Tư Lan tự giễu một tiếng, cưỡi xe đi về phía sườn dốc bên kia.
“Xoạt xoạt!”
Bỗng một bóng dáng nhảy ra từ con đường nhỏ bên cạnh, Thang Tư Lan phanh xe lại.
Đối phương chặn ngang trước mặt, mắt liếc qua, lại đạp mạnh chân ga, đi sâu vào rừng cây.
Thang Tư Lan nhếch môi.
Từ thân hình có thể nhận ra đây là người cô quen biết.
Thang Tư Lan nhanh chóng đuổi theo sau. Trong đường núi, hai bóng dáng xinh đẹp di chuyển thoăn thoắt luồn lách qua, tốc độ vô cùng nhanh, tư thế đẹp đẽ. Nếu có người ở đây lúc này, chắc chắn sẽ vỗ tay khen ngợi.
“Bịch.”
Đối phương thắng lại sai lần, cả người và xe lộn ra ngoài, có điều cô ta lại lật người tên không, chỉ có xe đụng phải thân cây bên cạnh chứ cô ta không sao.
Thang Tư Lan quay một vòng rồi phanh lại, nhìn dáng vẻ nhếch nhác của cô ta.
“Ban Giai Giai.”
Kêu tên đối phương một cách chính xác.
Ban Giai Giai cởi mũ bảo hiểm ra, lộ ra khuôn mặt thật.
“Sao cô lại tới đây?”
“Tôi không thể tới?” Thang Tư Lan buồn cười, hỏi ngược lại.
“Với thân phận của cô thì không nên tới chỗ như thế.”
“Tôi không phải ngôi sao hạng nhất, fan không được mấy người, không cần phải khép kín mình quá chặt chẽ cẩn thận.”
Lời này là đang châm chọc cô ta. Ban Giai Giai cười khẩy, nói: “Cô không quan tâm cũng không sao. Tôi không phải vội vàng thay cô. Tôi tới đây là để cho cô đáp án.”
“À.”
Thang Tư Lan dù bận vẫn ung dung chờ câu trả lời của cô ta.
Ban Giai Giai híp mắt, khàn giọng hỏi: “Cô cần tôi làm gì?”
“Trung thành với tôi.”
“… Cô cảm thấy tôi có thể làm được?” Ban Giai Giai trợn mắt tức giận, cảm thấy cô thật ngây thơ.
“Cho nên để cô thử một chút.” Thang Tư Lan cười tủm tỉm, nói tiếp: “Tôi muốn để cô làm việc thay tôi.”
“Cô tưởng là…” Phải…
“Nếu cô muốn chết thì có thể từ chối.”
Hôm nay Ban Giai Giai cố tình tới đây, cần phải sẵn sàng lựa chọn.
Thang Tư Lan cũng chẳng không sợ cô ta không gật đầu.
Quả nhiên.
Ban Giai Giai khẽ cắn môi, lấy một chiếc di động từ trên người ra ném cho cô, Thang Tư Lan cầm lấy.
“Cần bất cứ thứ gì thì có thể dùng điện thoại này để tìm tôi, đã qua xử lý, cô có thể yên tâm mà dùng. Nếu tôi không nghe thì chứng tỏ tôi không tiện. Thuốc giải!”
Vươn tay về phía Thang Tư Lan.
Thang Tư Lan nói: “Thứ như thuốc giải sao có thể luôn mang theo người, chọn thời gian, tôi sẽ đưa cho cô.”
“Đừng giở trò.”
“Cô giữ chữ tín thì tôi cũng giữ chữ tín. Thứ như tín nhiệm phải có qua lại.”
Ban Giai Giai quét mắt hai bên vài lần, cài mũ bảo hiểm lại lần nữa, nâng xe lên, chọn một con đường núi nhanh chóng rời đi.
Thang Tư Lan cầm điện thoại ra xem, nhìn đi nhìn lại, không nhận ra chỗ bất thường.
Xem ra còn phải tìm người chuyên nghiệp xem thử. Nếu mang theo trên người một thứ nguy hiểm thì cô sẽ ăn không ngon.