Hai chiếc chìa khóa dùng vòng xâu qua đang lẳng lặng nằm trên thảm, trong đó một chiếc chìa khóa đang bị xe lăn của anh kẹp lại, nếu muốn lấy chắc chắn cô phải ngồi xổm trước mặt anh để lấy.
Mà tay anh có dài hơn nữa cũng không duỗi tới vị trí đó được.
Do dự giây lát, Thang Tư Lan vẫn dựa vào phía người anh.
Người đàn ông ngồi trên xe lăn đang yên lặng nhìn cô, thấy da đầu Thang Tư Lan có hơi run lên.
“Ầm
Thắt lưng mới vừa khom xuống.
Cửa lớn phía sau bị người ta đá văng.
“Rầm rầm!”
Một đội quân mặc đồ đen cứng như sắt thép hùng dũng tiến vào, đám người cầm đồ nguy hiểm trong tay, nhắm ngay tới Thang Tư Lan đang ở gần Giang Hải Lâu.
Thang Tư Lan đang xoay nửa người lại bị tấm thảm trượt một cái.
Thân mình uốn éo.
Eo nhỏ phát lực, trái lại biến khéo thành vụng.
Theo quán tính, cơ thể đập ra ngoài.
“Hơ!”
Thắt lưng của cô!
Đập vào tay vịn, cấn phải thứ gì đó làm cô phát đau.
Đầu được một bàn tay ấm áp đỡ lấy, tay đang buông thõng bên kia cũng kịp thời nâng lấy mông cô.
Mọi thứ, đều trùng hợp một cách khéo léo như vậy!
Cơ thể Thang Tư Lan đột nhiên cứng đờ, lắc lắc đầu, nhìn chằm chằm khuôn mặt đẹp đẽ lạnh lẽo đang gần trong gang tấc.
Ngũ quan sâu sắc, dưới ánh đèn, toát ra vẻ lạnh lùng trầm tĩnh lại u ám.
Hơi thở mạnh mẽ phả vào mặt.
“Tôi…”
“Ra ngoài.”
Đôi môi mỏng của người đàn ông hé ra khép vào, giống như hai mũi dao sắc bén!
Cơ thể Thang Tư Lan lại cứng đờ, vẻ mặt khó coi.
Nghe thấy tiếng rút lui nhanh chóng phía cửa, cùng với tiếng khóa cửa, mới hiểu ra hai chữ vừa rồi của anh là nói với ai.
Ánh mắt Thang Tư Lan chậm rãi rơi xuống chiếc mũi cao của người đàn ông, phía dưới là đôi môi mỏng như dao gọt, còn có đường nét gương mặt uyển chuyển lại mạnh mẽ, xương lông mày hơi nhướng lên, hai đường lông mày giống như thanh kiếm đã ra khỏi vỏ, để lộ vẻ sắc sảo.
Thực ra, người này… nhìn chỉ thấy hung ác mà thôi.
Thậm chí có phần nhàn nhạt của khí chất u ám.
Có thể là do hai chân tàn phế, khiến cho anh càng trầm tĩnh kiệm lời, không dễ dàng để lộ chút yếu đuối cho người ta bắt lấy.
“Anh có thể thả tôi ra.”
Thang Tư Lan nhận ra mình gần như là dán trên người anh, nơi hai tay anh rơi xuống, cũng nóng lên khiến cô rất không thoải mái.
Giang Hải Lâu thản nhiên nói: “Em có thể đứng lên.”
“…”
Đối phương chỉ là “ôm” mà thôi.
Thang Tư Lan có phần xấu hổ nâng cái eo đứng lên, chân khều một cái, đá chiếc chìa khóa bên cạnh ra ngoài, dìu cái eo bị đụng đau, nhặt lên đi về phía cửa.
Nói thật ra, đã biết bộ dáng lúc đi vào chỗ của anh, hành động trước sau khiến cô rất không thích hợp để tiếp tục ngu ngốc ở lại.
Hơn nữa.
Người đàn ông này đã có người yêu.
Diệp Yến Lan.
“Đợi đã.”
Giọng nói trầm thấp như đại hồ cầm vang lên từ phía sau.
Thang Tư Lan xoa eo, quay đầu lại.
Thế nhưng, người đàn ông lại nghiêng xe lăn về hướng cửa sổ, lấy điện thoại gọi ra ngoài, lạnh lùng ra lệnh cho người bên kia điện thoại: “Vào đi.”
Bỏ điện thoại xuống, cửa đã bị mở ra từ bên ngoài.
Đi vào là một gã đàn ông đẹp trai cao lớn lại lạnh lùng, chính là đội trưởng đội vệ sĩ bên người, Vân Mậu Lâm.
“Ông chủ.”
Vừa rồi Vân Mậu Lâm nghe được tiếng súng, anh ta chậm một hai phút mới dẫn người tiến vào, chủ yếu vẫn là tâm lý đơn thuần có hơi hưng tai nhạc họa.
Sau khi rời khỏi đây, còn có người nói cho bọn họ, chú Mã thông qua con đường khác, để người trong nước tìm cho ông chủ một người phụ nữ để gửi đi.
Người của bọn họ xông vào, nhìn thấy một màn mờ ám kia, sau khi lui ra ngoài còn lấy chuyện này cười đùa cả buổi.
“Đưa người ra ngoài.”
Giang Hải Lâu xoay xe lăn qua, ánh mắt âm lệ quét qua người Vân Mậu Lâm, lạnh giọng hạ lệnh.
Thang Tư Lan siết siết chiếc chìa khóa trong tay, chân dài cất bước đi ra ngoài.
Vân Mậu Lâm gật gật đầu với người bên trong, xoay lại gọi người đưa Thang Tư Lan ra ngoài, tránh được ánh mắt của Tần Vĩnh Đông bên kia.
Cũng như trước đây, việc Giang Hải Lâu và Thang Tư Lan gặp nhau, người phía trên không mấy ai biết.
Ngoại trừ những người bên cạnh anh.
Giới giải trí này, mọi người cũng không biết được thân phận thật sự của Giang Hải Lâu, phía sau lại đột nhiên biến mất sạch sẽ, tự nhiên sẽ không có mấy ai lấy chuyện này ra bàn luận.
Xe lăn từ từ chuyển động, đi tới trước cửa sổ.
Cách tấm kính, đặt hình bóng của cô gái đang rời đi vào đáy mắt.
Con ngươi đen u ám lạnh lẽo hơi híp lại, cánh tay dài duỗi ra, kéo hạ rèm cửa.
Rất nhanh, Vân Mậu Lâm lại đi vào, vẻ mặt hơi kỳ lại: “Đó là người do chú Mã sắp xếp, chúng tôi cũng không để lộ chút thông tin nào của Thang tiểu thư.”
Đây là e rằng Giang Hải Lâu sẽ giận chó đánh mèo lên người trong cuộc.
Trước tiên Vân Mậu Lâm nhận ra mình hơi run sợ.
“Đưa người ra ngoài an toàn.”
Vân Mậu Lâm xem vẻ mặt anh không giống như đang tức giận, thậm chí còn hơi cọ cọ bên trong ngón tay thon dài.
Nghĩ đến màn vừa rồi, chỉ sợ đã đụng phải nơi không nên đụng vào.
Ui.
Rầu ghê!
“Sau này, không được tùy tiện đưa người tới đây.”
“… Thang tiểu thư cũng không được?”
Cặp mắt sắc bén kia vừa nhướng.
Vân Mậu Lâm lập tức chuyển đề tài: “Những người muốn giúp họ Tần đã đi rồi, còn những người muốn nịnh bợ thì đang ở lại chờ ngài.”
Giang Hải Lâu nâng nâng tay, Vân Mậu Lâm lập tức đi tới đẩy xe lăn ra ngoài.
*
Thang Tư Lan ngồi trong xe taxi trở về, ấn eo, dưới mông như có thứ gì đó đang cháy, ngồi thế nào cũng thấy không thoải mái.
Còn có chỗ đầu, nóng một cách hơi khác thường.
Hít một hơi, Thang Tư Lan ném một màn vừa rồi ra khỏi đầu.
Nhắc nhở bản thân, đó là phần tử nguy hiểm!
Tiếp xúc với anh ta, không có ích lợi gì.
Huống hồ.
Mình đã sớm từ chối anh ta, còn rất là hung hăng, từ chối một cách thẳng thừng.
Đi vào hành lang.
Vòng chìa khóa trong tay chỉ dạo qua một vòng, ánh mắt nhìn thoáng qua, đã thấy Ban Giai Giai đang ngồi chồm hổm canh giữ bên ngoài.
“Cô, cô về rồi!”
“Về trễ như vậy, là do có chuyện xảy ra.”
Thang Tư Lan mở cửa phòng đi vào.
Ban Giai Giai tủi thân đứng ở cạnh cửa, nói: “Tôi đã nghe nói rồi, công ty muốn sa thải tôi.”
Thang Tư Lan rót nước uống, không để ý đến cô ta.
“Có phải cô… nói với Dương tổng không?”
“Nói cái gì?”
“Tôi biết gần đây tôi làm không đủ tốt, nhưng xin cô… cho tôi một cơ hội nữa…”” Ban Giai Giai tỏ vẻ đáng thương nhìn Thang Tư Lan.
Một tay Thang Tư Lan duỗi ra sau thắt lưng, xoa xoa nhẹ.
Nghe thấy thế thì cảm thấy buồn cười: “Đây là quyết định của công ty, cũng không phải tôi nói một câu là có thể thay đổi được.”
“Tôi…”
“Tôi đã nói với Dương tổng rồi, về phần có thể giữ cô lại hay không là chuyện của công ty. Muộn rồi, về đi, ” Thang Tư Lan đã có chút không kiên nhẫn để tranh luận với cô ta.
Ban Giai Giai cắn cắn môi, dáng vẻ tủi thân lại bất lực, cực kỳ giống như Thang Tư Lan đang bắt nạt cô ta.
“Ầm!”
Thang Tư Lan không chút do dự đóng sầm cửa, ngăn cách khuôn mặt kia ở bên ngoài.
Cửa vừa đóng, khuôn mặt đáng thương kia trong nháy mắt biến mất, đáy mắt lướt qua một tia lạnh lùng thản nhiên, ấn lông mày, dứt khoát xoay người rời đi.
Nhận ra người bên ngoài đi rồi, Thang Tư Lan phát ra một tiếng cười lạnh.
Mục đích Thang Tích Diễm để người phụ nữ kia ở lại bên mình, cô càng ngày càng tò mò.
Nếu chỉ đơn giản là theo dõi, thì cũng quá coi thường cô rồi.
Đối với trí nhớ trước năm mười bốn tuổi của mình, luôn là những điều mơ hồ không rõ, có rất nhiều chỗ làm cô nghĩ không ra, có đôi khi cô còn hơi hoảng hốt, khi đó mình rốt cuộc có bộ dáng gì nữa?
Những trí nhớ mơ hồ này… sạch sẽ quá có phần không bình thường!



