Có điều không tra ra được rõ ràng nguyên nhân trong chuyện này.
“Cốc cốc cốc!”
Chưa đầy một lát sau, cửa phòng đã bị gõ vang.
Thang Tư Lan đỏ vành mắt mở cửa, thấy chú Trần với khuôn mặt lạnh lùng nghiêm túc, cơ thể càng co lại sau.
Mặt chú Trần không chút thay đổi, nói: “Tư Lan tiểu thư, tiên sinh mời cô tới phòng sách.”
“Ừ.”
Thang Tư Lan cẩn thận đi theo sau chú Trần tới căn phòng sách nằm ở cuối lầu hai. Thang Chinh đang lạnh lùng đứng trước bàn sách nhìn cô bước vào cửa. Thang Tích Diễm và vị Du thiếu sắc mặt khó coi kia thì một đứng một ngồi.
Cảnh tượng nghiêm trọng.
Đinh Tú Huệ đi vào theo, thấy cảnh tượng này thì ấm giọng nói: “Chồng, không phải Tư Lan vô duyên vô cớ đánh người. Nó cũng là vì tự bảo vệ mình. Về phần Du thiếu thì có phải hôm nay làm hơi quá đáng không? Dẫu sao Tư Lan cũng là thiên kim tiểu thư nhà họ Thang chúng tôi.”
Du Minh Dương tức tới xanh mặt, chỉ vào Thang Tư Lan quát: “Ông đây không động vào cô ta. Là cô ta bỗng nhiên xông lên đánh người.”
“Con… con không… là Du thiếu anh ta…” Khuôn mặt Thang Tư Lan càng tái nhợt hơn, trừng lớn mắt chỉ vào Du thiếu, vừa sợ vừa tức.
Không có dấu vết giả vờ chút nào, diễn xuất tuyệt hảo khiến hồ ly già đứng trong này cũng không nhìn ra kẽ hở.
Lấy mắt thường có thể thấy được khuôn mặt Thang Chinh đã tức tới mức run rẩy. Đương nhiên điều này không hướng về phía Du Minh Dương mà là về cô.
“Con trai, nghe nói con bị thương. Sao lại thế này?”
Không chờ Thang Chinh có cơ hội nói chuyện thì mẹ Du và bố Du đã tới rồi. Thấy sắc mặt con trai tái nhợt, khuôn mặt họ lập tức khó coi, quét ánh mắt lạnh lùng như điện qua mọi người trong phòng.
Đinh Tú Huệ vội vàng nháy mắt với Thang Tích Diễm.
“Dì…”
Mẹ Du không quan tâm tới Thang Tích Diễm mà hỏi con trai mình: “Con nói xem, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”
“Là thế này… người phụ nữ này…” Nói tới đây, sắc mặt Du Minh Dương càng khó coi hơn.
Thấy con trai lén ôm chỗ nào đó, sao mẹ Du còn không hiểu chuyện này là sao.
Khuôn mặt bà ta tái mét.
“Thang tổng, ông nhất định phải cho chúng tôi một lời giải thích về chuyện này.”
Thang Chinh cười: “Du phu nhân, chuyện này là hiểu lầm.”
“Không phải là hiểu lầm.” Thang Tư Lan nhìn về phía Du Minh Dương, vẻ mặt ấm ức: “Là Du thiếu quấy rối tôi trước.”
Mẹ Du vẫn biết con trai tâm tâm niệm niệm cô con gái riêng là minh tinh của nhà họ Thang này. Để ý tới cô là may mắn của cô mà còn dám làm con trai bà ta tổn thương.
Buồn cười.
“Thang tổng nghe thấy chưa? Nhà họ Du chúng tôi cần một câu trả lời thỏa đáng về chuyện này. Nếu kiểm tra ra con trai tôi có gì bất trắc thì nhất định không thể để yên. Thang tổng, chúng tôi cũng đã chúc thọ lão phu nhân, con trai bị thương, chúng tôi là bố mẹ thì vẫn phải dẫn nó tới bệnh viện làm kiểm tra toàn diện mới có thể yên tâm.”
Mẹ Du nói lạnh lùng sắc bén, không chừa chút tình cảm nào.
Bố Du cũng chỉ có một đứa con trai, bình thường cưng chiều biết bao nhiêu nên đã tạo thành tính nết hôm nay của anh ta.
Con trai duy nhất bị một đứa con gái riêng đối xử như thế, không biết có bị thương tới gốc rễ không hay là hỏng luôn rồi.
“Bố, mẹ, tuyệt đối không thể bỏ qua cho người phụ nữ này.”
Du Minh Dương nghẹn một hơi, chỉ vào Thang Tư Lan gầm khẽ.
“Được, nhà họ Du chúng ta không thể bỏ qua như thế nhưng bây giờ con phải tới bệnh viện làm kiểm tra toàn diện lập tức để tránh bị thương tới chỗ không nên.” Mẹ Du dỗ dành con trai.
Du Minh Dương nghĩ có thể bị thương, sợ để lại hậu họa, không để ý tới Thang Tư Lan nữa.
Bố Du nói với Thang Chinh bằng giọng lạnh lẽo: “Chờ sau khi xác nhận thì nhà họ Du chúng tôi sẽ đòi câu trả lời từ nhà họ Thang về chuyện của khuyển tử.”
Dứt lời, ông ta không để nhà họ Thang có cơ hội giải thích đã dẫn người đi.
“Du tổng, chờ một chút…” Đinh Tú Huệ kéo Thang Tư Lan bước lên: “Là lỗi của Tư Lan nhà tôi. Tôi bảo nó nhận lỗi với Minh Dương!”
“Không cần.”
Bố Du nghiêm khuôn mặt hổ xua tay, gọn gàng linh hoạt dẫn người đi.
Lúc qua phòng yến hội, khách khứa chỉ chỉ trỏ trỏ.
Có người biết rõ tình hình, không kiềm được mà phát ra tiếng cười sau lưng.
Tưởng được hưởng minh tinh, nào ngờ bị người ta làm cho bị thương. Vị Du thiếu này thực sự là tổn thương vì chơi bời trăng hoa.
Trong một góc phòng yến hội, một người đàn ông mặc vest đen, đi giày da lặng yên chụp hết cảnh tượng trước mắt lại, gửi qua mạng ra ngoài.
Lầu hai.
“Tư Lan, con đi theo dì.”
Định Tú Huệ trưng khuôn mặt lạnh ra, gọi cô qua một căn phòng khác.
Thang Tích Diễm và Thang Chinh xoay người xuống lầu giải quyết chuyện trước mắt. Về phần Thang Tư Lan thì giao cho Đinh Tú Huệ.
“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Sao con lại làm người ta bị thương trong trường hợp này? Con quá…”
“Dì không tin tôi?” Thang Tư Lan nhìn thẳng vào mắt bà ta.
Đinh Tú Huệ nghẹn lời: “Không phải dì không tin con mà là trong trường hợp thế này sao con không thể nhịn một chút? Coi như là vì nhà họ Thang cháu cũng không nên đánh người trước mặt mọi người, bây giờ việc này giải quyết không tốt được. Con có biết người trong nhà có làm ăn qua lại với nhà họ Du không? Du tổng vẫn chưa gật đầu chuyện kia, không dễ dàng gì mới nói để ông ta thả lỏng ra. Lần này lại vì con mà uổng phí hết cả rồi.”
“Ý dì là để tôi cho Du thiếu muốn làm gì thì làm? Dù chịu nhục trước mặt mọi người cũng phải nhịn?” Thang Tư Lan chất vấn, trong mắt toàn là thất vọng với Đinh Tú Huệ.
Đinh Tú Huệ thấy cô bày ra vẻ mặt này thì càng tức hơn nhưng vẫn không thể phá hỏng vẻ ngoài: “Ý dì không phải như thế mà là…”
“Xem ra tôi không nên quay về nhà họ Thang. Nếu dì đã sợ bị dính dáng thì bây giờ tôi sẽ cắt đứt quan hệ với người trong nhà, quay lại giới của mình. Như vậy thì Du thiếu cũng không dám gây sự với nhà họ Thang nữa.”
Dứt lời, Thang Tư Lan định xoay người ra cửa thu dọn hành lý.
“Con nói gì thế.” Đinh Tú Huệ nóng nảy, kéo người lại, giọng điệu dịu dàng: “Dì không có ý trách con. Ôi, dì sẽ bảo bố con xử lý tốt chuyện này. Hôm nay con ngoan ngoãn ở trong phòng đi, đừng để bà nội gặp xui xẻo. Có dì và bố con ở đây sẽ không để con ấm ức đâu.”
“Cảm ơn dì.”
“Đều là người một nhà, cảm ơn cái gì. Có điều tạm tời trước tiên phải ấm ức chút rồi, không trách dì chứ?”
Thang Tư Lan lắc đầu: “Không trách.”
Đinh Tú Huệ thấy Thang Tư Lan bỏ ý định xoay người đi thu dọn hành lý thì lại dỗ dành đôi câu rồi vội vàng đi xuống lầu.
Cửa phòng đóng lại, Thang Tư Lan cong đôi môi mỏng lạnh lùng.
Cô gảy mái tóc dài, đi tới sô pha trong phòng ngồi xuống, chờ xem họ giải quyết như thế nào.
Cửa phòng lặng lẽ mở ra, để lộ cái đầu của Ban Giai Giai.
“Là Thang đại tiểu thư bảo tôi tới thăm cô một chút, sợ cô buồn… thật ra họ cũng đã giải quyết chuyện kia, cô đừng lo lắng.”
Thăm cô?
Là giám thị cô thì đúng hơn.
“Cảm ơn. Tôi không sao.”
Ban Giai Giai đóng cửa lại, hơi cẩn thận đi tới cạnh Thang Tư Lan, chần chừ nói: “Thực ra cô cũng không cần phải lo lắng. Qua tối nay cô phải quay về đoàn làm phim, vị thiếu gia kia của nhà họ Du cũng không thể đuổi tới đoàn làm phim được.”
Thang Tư Lan nhún vai: “Dù sao tôi cũng khiến nhà họ Thang khó xử rồi.”
“Cô cũng là vì bảo vệ mình thôi.” Ban Giai Giai liếc phản ứng của Thang Tư Lan.
Thang Tư Lan nhìn hành động nhỏ của cô ta trong mắt: “Cô đi thu dọn đi. Tiệc mừng thọ kết thúc thì chúng ta quay về.”
“A? Nhanh thế à? Không chờ tới mai hả?”
“Xảy ra chuyện như vậy, chắc chắn bà nội sẽ không vui, tôi không muốn ở trong nhà làm chướng mắt.” Bây giờ cô ở trong căn nhà này là thấy toàn thân khó chịu.
Cô thà quay lại khách sạn của đoàn làm phim nằm.
“Tôi nói một tiếng với Thang đại tiểu thư.”
Thang Tư Lan không từ chối.
*
Trong trang viên nào đó ở ngoại ô Nam Thành.
Tiếng xe lăn chuyển động vang lên trong phòng khách to như thế. Vân Mậu Lâm cầm tài liệu trong tay bước vào thì thấy anh đang cầm di động, một tay di chuyển tới lui trên xe, dường như đang suy nghĩ.
“Ông chủ.”
Động tác lăn xe dừng lại một chút.
Giang Hải Lâu quẳng ánh mắt như vực sâu qua, chờ câu tiếp theo của anh ta.
“Tất cả hệ thống ở các góc đã được lắp đặt lại một lần nữa. Đây là sơ đồ bố trí, có cả vị trí đặt cơ quan dày đặc cũng ở đây. Mỗi bộ phận chúng tôi đều chia người ra để thiết kế. Ngoài bản vẽ trên tay anh thì không ai có bản ghi chép hoàn chỉnh cách bố trí. Ở đây tuyệt đối an toàn đáng tin.”
Chỉ cần Giang Hải Lâu không ra khỏi trang viên này thì dù phái sát thủ cao cấp nhất tới cũng không thể vào đây.
Giang Hải Lâu nhận tài liệu, lật xem: “Xem rồi?”
“Chưa.”
“Cậu cũng xem chút đi.”
Giang Hải Lâu quét mắt qua một cái rồi lại đưa bản vẽ cho anh ta.
Vân Mậu Lâm vươn tay ra nhận bản vẽ, vừa quan sát vẻ mặt đối phương xem có phải anh có lòng cho mình xem một chút thật không.
Giang Hải Lâu không nhìn anh mà nhanh chóng lướt xem thứ trong tay, cuối cùng giao hết lại cho Vân Mậu Lâm: “Xem xong thì hủy đi.”
“Vâng.”
Giang Hải Lâu mở di động ra, xóa tấm hình trên đí đi, sâu xa hỏi: “Nhà họ Du ở Nam Thành là sao?”
“Nhà họ Du?” Vân Mậu Lâm suy nghĩ thật lâu cũng không nhớ rốt cuộc nhà họ Du này là nhà họ Du nào: “Quay về tôi sẽ điều tra. Anh cần tài liệu gì của đối phương?”
“Nhà họ Du có một đứa con trai chơi bời trăng hoa thành tính.”
Cho nên?
“Hủy đi.”
“…”
Vân Mậu Lâm vô cùng ngạc nhiên.



