Skip to main content

Trang chủ Phu Nhân Đại Boss Có Chút Tàn Nhẫn Chương 23: 23

Chương 23: 23

3:31 chiều – 18/08/2025

Nếu cô không nói một câu với anh thì trong lòng sẽ khó chịu.
“Cốc cốc cốc!”
Cửa sổ chiếc xe màu đen có rèm che bị kẹt xe bị gõ vang.
Người bên trong lập tức sờ lên eo, quẳng ánh mắt lạnh lẽo ra.
Cách tấm kính thủy tinh, Thang Tư Lan cũng có thể cảm nhận được sát khí mạnh mẽ.
Nhưng động tác trên tay cô càng mạnh hơn: “Giang tiên sinh, tôi có lời muốn nói với anh.”
Giọng nói hơi vội vàng.
Người đàn ông lạnh lùng ngồi trong đó không nhúc nhích. Người trong xe chờ ông chủ lên tiếng, bầu không khí nhất thời cứng lại.
“Mở cửa sổ.”
Hồi lâu sau, rốt cuộc người đàn ông nói.
Vân Mậu Lâm liếc mắt, bảo người mở cửa sổ.
Cửa kính xe hạ xuống, Thang Tư Lan thò đầu vào, đôi mắt đen như diệu thạch nhìn Giang Hải Lâu lạnh lùng độc ác chằm chằm.
Người đàn ông này vẫn có dáng vẻ như trong trí nhớ.
Lúc này cô không sợ hãi mà có một cảm giác không nói nên lời.
“Tôi…”
“Chẳng phải em bảo tôi cút à.”
Đôi con ngươi hẹp dài nguy hiểm của Giang Hải Lâu liếc qua cô, lạnh lùng nói ra lời họ từng nói chuyện riêng với nhau.
Thang Tư Lan xấu hổ một hồi.
“Xin lỗi, còn nữa, cảm ơn.”
Ánh mắt Thang Tư Lan rất chân thành!
Nghe hai câu này, rốt cuộc Giang Hải Lâu đưa mắt nhìn mặt cô, sự nguy hiểm giảm đi vài phần nhưng lại âm u hơn.
“Không cần.”
“Lời lần trước tôi nói hơi nặng, xin lỗi. Còn nữa, tôi cũng nợ anh một câu cảm ơn. Đây là lời tôi muốn nói khi đón xe anh.” Thang Tư Lan dứt lời, khẽ cúi người với người trong xe rồi đứng thẳng lên, rời đi không chút lưu luyến.
Y như dáng vẻ kiêu ngạo lúc đó.
Ngón tay thon dài của Giang Hải Lâu cầm di động, lâm vào im lặng.
Từ kính chiếu hậu anh có thể thấy bóng dáng xinh đẹp đang từ từ biến mất, dường như càng cứng rắn, kiên quyết hơn lần gặp trước.
Ánh mắt cũng trở nên càng kiên quyết hơn… khiến người ta say mê.
“Ông chủ, có cần đuổi theo không?”
Vân Mậu Lâm lên tiếng.
Khuôn mặt tuấn tú của Giang Hải Lâu hơi lạnh: “Không cần.”
Vân Mậu Lâm không hiểu nếu đã đuổi tới Nam Thành thì có làm thế nào Thang Tư Lan cũng không thể chống lại ngài ấy, sao lại…

“Chào mừng quý khách!”
Giọng nữ dễ nghe truyền ra từ trong cửa.
Hội sở thẩm mỹ viện tiếp đón một người phụ nữ xinh đẹp: “Tiểu thư, xin hỏi…”
“Tôi tìm người.”
Thang Tư Lan chỉ Thang Tích Diễm đang làm tóc bên trong.
Mắt người phụ nữ lập tức sáng lên: “Cô chính là Tư Lan tiểu thư đúng không! Chờ cô đã lâu.”
“Tới rồi à?”
Thang Tích Diễm ngồi trước gương đang che điện thoại nói chuyện, nhấc mí mắt lên nhìn cô một cái.
Tầm mắt Thang Tư Lan quét qua hành động che điện thoại của cô ta, hàng mày khẽ cong lên.
“Lần sau tôi sẽ phái người qua giúp đỡ, cứ như vậy đã.”
Thang Tích Diễm đè nặng tiếng nói với người bên kia điện thoại rồi cúp máy.
Thang Tư Lan ngồi vào chỗ bên cạnh, vừa hay nhìn thấy Ban Giai Giai có vẻ mặt thận trọng cười cũng làm tóc ở đây.
“Tư Lan, tôi…”
Ban Giai Giai lúng túng không thôi.
Thang Tích Diễm giải thích: “Cô ấy là do em mang về nhà, ra ngoài cũng cần phải để người chuẩn bị.”
Thang Tư Lan vén mái tóc đen thẳng, khoát tay với thợ làm tóc: “Tôi không cần đầu.”
“Bảo em qua cũng không phải để em chờ, làm một kiểu tóc đẹp đẹp đi.” Thang Tích Diễm cụp mắt, nói.
“Tôi còn phải quay phim. Làm hỏng rồi thì về đoàn làm phim sẽ bị đạo diễn mắng.”
Nhà tạo mẫu tóc đang làm tóc cho Thang Tích Diễm không kiềm được mà liếc Thang Tư Lan một cái, nghe thấy cô nói vậy thì cảm thấy hứng thú: “Tôi thấy dường như đã gặp Tư Lan tiểu thư ở đây rồi, thì ra là ngôi sao lớn!”
Thang Tư Lan tự châm chọc: “Vẫn diễn vai nữ phụ độc ác mà thôi. Cô nhìn ra tôi có tiềm chất làm ngôi sao lớn ở đâu?”
Nhà tạo mẫu tóc bị nghẹn tới xấu hổ.
Thang Tích Diễm nói: “Bảo em về nhà giúp chị từ lâu rồi mà vẫn lăn lộn trong giới giải trí không nên trò trống gì.”
“Tôi còn trẻ, lăn lộn vài năm cũng không có gì không tốt.” Thang Tư Lan nghiêng đầu qua, đôi mắt trắng đen rõ ràng vừa hay thấy được Thang Tích Diễm thay đổi sắc mặt: “Tôi không thích trói buộc trong công ty. Tôi thích hợp với việc lăn lộn trong giới hơn.”
“Em ấy.”
Vẻ mặt Thang Tích Diễm sâu xa nhưng trên mặt lại hiện ra nụ cười cưng chiều khiến Thang Tư Lan nổi cả da gà.
Thang Tư Lan cười, liếc mắt về phía Ban Giai Giai, lén suy tính, đôi môi mỏng cong lên.
*
Có rất nhiều người tai to mặt lớn đến tiệc mừng thọ buổi tối của bà cụ.
Nhà họ Thang cũng tính là chiếm được một vị trí riêng ở Nam Thành, đều qua lại với vài quan lớn và thương nhân có thế lực. Hôm nay là ngày sinh nhật của bà cụ, người muốn tới bấu víu quan hệ đều tới.
Phòng yến hội nâng ly cạn chén, tất cả mọi người dối trả trò chuyện với nhau.
Thang Tư Lan bị một bóng dáng cản đường. Cô đứng dưới hành lang thông ra bãi cỏ ở cửa sau, nhìn người đàn ông đang dùng ánh mắt dò xét trắng trợn với mình: “Du thiếu.”
“Chị cô nói cô ở đây. Là cố ý trốn tôi à?”
“Làm sao dám.”
“Tư Lan, vóc người của cô càng ngày càng đẹp!” Du Minh Dương cười không có ý tốt, tầm mắt rơi vào ngực cô.
Thang Tư Lan cười, dâng lên ý lạnh.
Du Minh Dương nuốt nước miếng, bưng ly rượu vang trong tay lên nhấp một ngụm, không dời mắt đi: “Lần trước cô ra tay đã khiến nhà họ Thang tổn thất một mối làm ăn. Tôi đoán bây giờ chắc chắn cô ước gì xé được tôi ra. Có điều không còn cách nào, ai bảo bây giờ nhà họ Du chúng tôi đang bàn bạc một hạng mục rất quan trọng với nhà họ Thang các cô? Còn nhà họ Thang các cô thì có việc xin nhà họ Du chúng tôi. Nếu không muốn bị đuổi ra ngoài thì ngoan ngoãn nghe lời đi. Làm tình nhân của tôi có gì không tốt? Tôi có thể cho cô thứ cô muốn. Tôi cũng có thể giúp cô những chuyện trong giới giải trí…”
“Á!”
Du Minh Dương còn chưa dứt lời đã bị người ta chọc vào mắt từ trước mặt, hét to một tiếng, kinh động đến người xung quanh.
Một tay Thang Tư Lan bưng ly rượu, nhấc chân quét về phía dưới của anh ta.
“Áu!”
Lại là một tiếng hét thảm.
Du Minh Dương nghẹn đỏ mắt, lắc lư chân lùi tới cạnh tường, chỉ vào Thang Tư Lan, không nói nên lời.
Thang Tư Lan nhấp rượu vang, đứng vào trong bóng tối.
“Du thiếu, dễ chịu không?”
“Cô…” Mặt Du Minh Dương nghẹn thành màu đỏ tím!
“Xảy ra chuyện gì rồi?”
Thang Tích Diễm vẫn bảo người chú ý bên này. Sau khi gây ra động tĩnh thì cô ta lập tức chạy tới, thấy mọi người vây xem và Du Minh Dương té xuống đất, mặt vặn vẹo, trong lòng Thang Tích Diễm dâng lên một ngọn lửa không tên.
Thang Tư Lan đúng là dám ra tay!
Đây là thiếu gia nhà họ Du!
“Tư Lan, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
Đối mặt với sự chất vấn của Thang Tích Diễm, mặt Thang Tư Lan lộ ra sự run rẩy. Khuôn mặt cô lập tức trắng bệch, chỉ Du Minh Dương nằm trên đất đau đến mức không thể nói chuyện: “Chị, anh ta… anh ta vô lễ với em!”
Lời này vừa nói ra, tiếng bàn luận xung quanh càng lớn hơn.
Mặt Thang Tích Diễm đen lại.
Lời này hơi phóng đại. Vốn dĩ tính tình Du Minh Dương nóng như khỉ nên không thể không xảy ra chuyện.
Thang Tư Lan run rẩy cầu cứu: “Chị, em… em có phải đã gây rắc rối cho nhà mình không?”
Trong lòng Thang Tích Diễm càng điên hơn nhưng bề ngoài vẫn phải giả vờ ân cần hỏi: “Em có sao không? Đừng lo lắng chuyện này. Anh ấy cũng là khách của nhà mình. Hôm nay là sinh nhật của bà nội, đừng để chuyện ồn ào lớn ra. Chị biết em chịu ấm ức nhưng chuyện này phải xử lý sau. Tin chị đi!”
“Chuyện này…”
“Em về phòng trước đi, chị sắp xếp.” Thang Tích Diễm nháy mắt ra hiệu với Ban Giai Giai trong góc khuất.
Ban Giai Giai vội vàng đi qua: “Tư Lan, tôi đi về phòng với cô.”
Vẻ mặt Thang Tư Lan hồn bay phách lạc, đi theo Ban Giai Giai rời khỏi đó.
Khuôn mặt sợ hãi như thể trêu vào họa cho nhà họ Thang rất chân thật, không giống giả.
“Cô đi xem xem. Tôi lo lắng quá. Dù sao Du thiếu cũng là khách quý hôm nay. Tôi gây họa, chắc chắn sẽ mang tới bất lợi cho nhà họ Thang…” Quay về phòng, Thang Tư Lan vội vàng kêu Ban Giai Giai ra ngoài xem xét tình hình.
Ban Giai Giai âm thầm quan sát vẻ mặt Thang Tư Lan, xác nhận không giống như giả vờ mới ra khỏi phòng.
Cửa phòng đóng lại, Thang Tư Lan thu lại tất cả cảm xúc bộc lộ ra ngoài, chỉ còn lại ý lạnh.
Hôm nay mình đánh Du Minh Dương cũng không phải là hành động lỗ mãng.
Cô không chỉ không muốn mang tới lợi ích cho nhà họ Thang mà còn muốn dồn họ tới đường cùng!
Tuy không biết vì sao nhà họ Thang họ phí hết tâm tư đối xử tốt với mình, lúc trước không tiếc ra một cái giá lớn để tìm được mình mang về nhà. Cô từng nghĩ rất nhiều, cũng từng điều tra.