Skip to main content

Phiên ngoại 4 – Lâm Vi:

Bác sĩ tâm lý đã hẹn ngồi trước mặt tôi, uống một ly nước trái cây vào bụng.

Cô ấy rất trẻ tuổi, lại là một bác sĩ tâm lý nổi tiếng vừa mới bộc lộ tài năng.

Tôi khuấy ly cà phê đầy hơi nước:

“Cô Triêu, cô không thích uống cà phê sao?”

Cô ấy lắc đầu:

“Hồi nhỏ em sống không tốt lắm, mãi không quen với mấy thứ đó, hôm nay em trốn học, chị Lâm có vấn đề gì thì hỏi nhanh lên.”

Chậc, ai có thể nghĩ tới, bác sĩ tâm lý mới lộ tài năng, chỉ là một sinh viên năm hai?

Tôi nhìn chằm chằm vào đôi lông mày xinh đẹp của cô ấy, giọng điệu trầm thấp:

“Gần đây xem nhiều kịch, có vài điều không hiểu, ví dụ như phong thư giám định thân phận nặc danh đó, là ai gửi cho bà Ôn, làm sao người này biết Ôn Sơ Sơ và ông Ôn có quan hệ?”

Triêu Dương lại uống một ly nước trái cây.

“Không khó, theo lẽ thường mà nói, nếu như phát hiện con gái nuôi mười tám năm không phải là con ruột, người ba thường sẽ sốt ruột muốn đổi về hơn là người mẹ, bởi vì người ba không có thống khổ mang thai và hao phí tinh lực dưỡng dục, sẽ càng muốn ngừng lỗ.”

“Nhưng ông Ôn rõ ràng không thích con gái ruột Khương Hòa quay về hơn là bà Ôn, vậy chỉ có thể nói, mối quan hệ giữa ông Ôn và con gái nuôi không phải bình thường.”

Tôi khẽ gật đầu.

“Nhưng mà, tôi không hiểu rõ lắm vì sao cuối cùng người con gái ruột nhất định phải nhảy xuống biển? Trực tiếp giải đáp bí ẩn không tốt sao?”

Triêu Dương thè lưỡi cười một tiếng:

“Giải đáp mà không gây đau đớn, nhà họ Ôn có thể vẫn tồn tại, chỉ có tôi…Chỉ có người con gái ruột không còn, trong cơn hối hận mãnh liệt, bà Ôn mới chọn cá chết lưới rách với ông Ôn, lật đổ nhà họ Ôn.”

“Hơn nữa, một gia đình như vậy, không về cũng được.”

Tôi lại gật đầu, nhấp cà phê.

“Vậy… Lúc trước ở tiệm vàng, người con gái ruột kia thật lòng muốn cứu tôi, hay là vì muốn đạt được thân phận ân nhân cứu mạng, để tôi giúp cô ấy giả chết trong đợt sóng biển?”

Triêu Dương hiển nhiên ngẩn người.

Một lúc sau, cô ấy mới cúi đầu cười xin lỗi:

“Nửa thật nửa giả.”

“Người con gái ruột kia, chỉ là nhận ra người ở tiệm vàng là đại tiểu thư của nhà họ Lâm, nên liều mạng muốn tranh thủ một cơ hội.”

“May mắn, là đã thành công.”

Tôi nắm lấy tay cô ấy.

“Khương Hòa, nhát dao lúc trước chỉ cần lệch một chút thôi là cô đã mất mạng rồi!”

Cô ấy nghiêm túc giải thích:

“Em biết, mỗi lần em đều rất cẩn thận. Sinh mệnh rất trân quý, chết không phải là biện pháp giải quyết cuối cùng.”

“Cái chết chỉ là cách phản kháng của kẻ yếu, không thể gây ra sự hối hận nào đối với kẻ mạnh. Em không tin nếu em chết họ sẽ tỉnh ngộ, em chỉ biết người duy nhất có thể cứu em khỏi hiểm nguy là chính em.”

Tôi tiến lên ôm cô ấy.

Cuộc sống mới của Khương Hòa trôi qua vô cùng tốt, cách nhà họ Ôn ngàn dặm, cô ấy học chuyên ngành tâm lý học ở trường, một tầng u ám bao phủ trên người cô ấy trước kia đã tiêu tan không thấy.

Đó là sự tái sinh vất vả, kiên trì vượt qua bao ngày đêm trong vũng bùn.

“Tên mới của em rất hay.” Tôi chân thành khen ngợi.

Khóe miệng Khương Hòa hiện lên một nụ cười thoải mái.

“Em vốn là Triêu Dương, phá mây mà sinh ra.”

Hết