Skip to main content

Mọi người càng ngạc nhiên hơn.

Họ đã quá quen với dáng vẻ hèn mọn, cố sống cố chết lấy lòng nhà họ Ôn nhưng càng làm càng hỏng của tôi.

Đột nhiên thấy tôi chẳng mong cầu gì, họ có chút không quen.

Tôi không phải nguyên chủ, vốn chẳng kỳ vọng gì vào tình thân của gia đình này.

Không khí im lặng bao trùm phòng khách, Ôn Sơ Sơ ngồi cạnh mẹ Ôn đảo mắt, lộ vẻ đau khổ rồi cúi đầu khóc:

“Đây vốn là nhà của chị, chị ở lại là đúng. Người nên rời đi là em, hôn sự với nhà họ Thẩm cũng nên là chị mới đúng.”

Những lời này ám chỉ ba mẹ Ôn, khiến họ lập tức bừng tỉnh, vẻ mặt dịu đi lại trở nên lạnh lùng.

Mẹ Ôn đau lòng ôm Ôn Sơ Sơ, người đã được bà nuôi nấng 18 năm, rồi quay sang nhìn tôi với vẻ ghét bỏ:

“Vì muốn tranh vị trí của Sơ Sơ, kỹ năng diễn kịch của cô đúng là ngày càng thành thục.”

“Suy cho cùng, chẳng phải cô muốn gả cho thằng nhóc họ Thẩm kia sao?

“Từ khi cô nhận thân quay về, cô luôn hãm hại Sơ Sơ, tìm mọi cách để đuổi nó đi, khiến gia đình không một ngày yên ổn!”

Tôi như không nghe thấy gì, trong lòng phẳng lặng như nước, ánh mắt không hề dừng lại trên bất kỳ người nào, cứ thế bước thẳng ra ngoài.

Ôn Tùy Niên vội vã đuổi theo, nắm chặt lấy tay tôi.

Hắn siết chặt đến mức khiến tôi thấy đau.

“Hòa Hòa, anh không tin em là người như vậy…Anh tin em.”

Tôi không cần hắn tin.

Tôi chỉ biết, ở lại nơi này sẽ trì hoãn kế hoạch giả chết của tôi.

Nhưng Ôn Tùy Niên kiên quyết giữ tôi ở lại nhà họ Ôn, mặc cho Ôn Sơ Sơ nhìn tôi đầy oán hận.

Hắn sợ tôi lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Lần nữa đến nhà họ Ôn, đãi ngộ của tôi đã tốt hơn nguyên chủ một chút.

Tôi được chuyển từ phòng người giúp việc ở tầng một lên phòng khách ở tầng hai.

Đồng thời, tất cả người trong nhà họ Ôn đều nhận ra sự khác lạ của tôi.

Trước đây, tôi luôn dậy sớm nấu bữa sáng cho ba mẹ Ôn, họ vừa cau có vừa ăn hết sạch, rồi quay sang khen đôi tay của Ôn Sơ Sơ chỉ để chơi violin, không nên làm những việc vô nghĩa này.

Từ lúc tôi quay lại, tôi chưa từng đặt chân vào bếp một lần nào nữa.

Hôm sau, tôi ngủ đến tận trưa, vết thương trên bụng gần như không còn đau nữa. Vừa xuống lầu, liền nghe thấy giọng bất mãn của mẹ Ôn vang lên từ phòng khách:

“Dậy muộn thế này, đúng là chẳng có chút giáo dưỡng nào!”

Ôn Sơ Sơ che miệng, giả vờ dịu dàng khuyên nhủ:

“Mẹ à, hôm qua chị ấy bị thương mà.”

“Hừ, mẹ thấy tám phần là giả vờ. Trước kia nó giỏi nhất là dùng mấy vết thương để thu hút sự quan tâm của chúng ta. Khương Hòa, vào bếp nấu bữa sáng cho tôi đi.”

Mẹ Ôn ngày xưa theo ba Ôn làm ăn, uống rượu nhiều đến hỏng dạ dày, nên cực kỳ khắt khe trong chuyện ăn uống.

Trong nguyên tác, Khương Hòa ngày nào cũng tự tay xuống bếp, nấu những món ăn bổ dưỡng mà mẹ Ôn thích.

Vừa phiền phức vừa mệt mỏi, tay lại thường xuyên bị bỏng.

Ánh mắt lạnh lùng của tôi quét qua người mẹ Ôn, giọng nói nhàn nhạt vang lên:

“Bà Ôn, tôi không đến đây để làm người giúp việc. Nếu bà muốn tôi nấu ăn, xin trả lương cho tôi theo giá thị trường trước đã.”

Ôn Sơ Sơ tỏ vẻ bất bình: “Chị à, sao chị có thể nói chuyện với mẹ như thế chứ?”

Tôi nhìn thẳng vào vẻ mặt hả hê của cô ta, bình tĩnh nói:

“Đó là mẹ cô, không phải mẹ tôi.”