Skip to main content

Trang chủ Sốc! Con gái nuôi nhà quyền thế lại là con ruột của nhà giàu số một Chương 25: Phần ba

Chương 25: Phần ba

6:53 sáng – 05/08/2025

Hôm nay Bách Thanh Vận và Thẩm Yến Vĩnh vẫn đến đón Thẩm Chiêu Huỳnh như thường lệ, cơ mà sắc mặt Thẩm Yến Vĩnh không ổn lắm.
“Sao thế ạ?” Thẩm Chiêu Huỳnh lo lắng nói: “Ba bị bệnh sao? Đã mời bác sĩ đến khám chưa?”
“Không sao, ba khám rồi, do hôm qua ngủ không ngon giấc thôi.” Thẩm Yến Vĩnh lên tiếng an ủi. Sau khi thấy Thẩm Chiêu Huỳnh, ông ấy đã khỏe hơn nhiều rồi.
“Thật ạ?” Thẩm Chiêu Huỳnh nghi ngờ tiến lên sờ trán ba, thấy không bị sốt, đành phải ngồi xuống: “Vậy ba nghỉ ngơi sớm đi ạ.”
Bách Thanh Vận trấn an con gái: “Yên tâm, mẹ sẽ chăm sóc ba thật tốt.”
Thẩm Chiêu Huỳnh không nhịn được mà nhắc mãi: “Mẹ cũng mệt rồi, hôm nay ba mẹ đều phải nghỉ ngơi sớm đó!”
Bách Thanh Vận liên tục nói: “Được được được…”
Bà ấy nhìn con gái, trong lòng đầy lo âu.
Tiểu Từ nói xe áp giải tên ăn mày đã xuất phát, chuyện này không thể giấu được Thẩm Chiêu Huỳnh. Với tư cách là nạn nhân, cô nhất định sẽ bị mời đến để tra hỏi.
Nhưng thế này không phải lại đả kích lần nữa sao?
Trước đây tưởng rằng ba mẹ nuôi thiên vị con ruột, nhưng bây giờ chính là gạt đi tất cả tình cảm đôi bên.
Chiêu Chiêu có chấp nhận nổi không?
Cho tới khi về đến nhà, Bách Thanh Vận vẫn chưa biết phải nói với con gái thế nào.
Ngược lại, qua biểu hiện của bà ấy và Thẩm Yến Vĩnh, Thẩm Chiêu Huỳnh nhận ra có gì đó không đúng.
“Có phải Triệu Kiến Nghiệp cũng gọi cho ba mẹ rồi không?” Thẩm Chiêu Huỳnh nhíu mày: “Đừng nghe lời ông ta nói, trói buộc đạo đức mà thôi, con sẽ không bị mắc lừa đâu, ba mẹ cũng không cần lo lắng.”
Vừa nghe Triệu Kiến Nghiệp gọi điện cho Thẩm Chiêu Huỳnh, Bách Thanh Vận vội nói: “Ông ta nói gì với con rồi?”
Kể từ khi có tin tức đến giờ, họ lo rằng Triệu Kiến Nghiệp nghe tin xong sẽ cuống quá làm liều, chỉ có đưa đón Thẩm Chiêu Huỳnh đến trường mỗi ngày mới yên tâm.
Đến nay nghe được Triệu Kiến Nghiệp gọi cho Thẩm Chiêu Huỳnh lại càng lo lắng người kia sẽ gây phiền phức cho cô.
“Con không bắt máy.” Thẩm Chiêu Huỳnh khó hiểu nói. Giờ cô mới nhận ra hình như mình đoán sai rồi, ba mẹ không hề biết chuyện xảy ra ở trường: “Triệu An An bị ngất xỉu ở trường, con tưởng Triệu Kiến Nghiệp tìm ba mẹ… tức là không phải sao, ba mẹ có chuyện gì muốn nói với con ạ?”
Bách Thanh Vận và Thẩm Yến Vĩnh nhìn nhau một cái.
Hai người đều quyết định rồi.
“Là thế này.” Bách Thanh Vận cười gượng mở lời: “Hôm nay cảnh sát bắt được một người, là người năm đó giúp Triệu Kiến Nghiệp… buôn bán trẻ em.”
Bà ấy nói qua toàn bộ quá trình.
Thẩm Chiêu Huỳnh sững người, mất một lúc mới phản ứng lại.
Triệu Kiến Nghiệp buôn người? Chẳng nhẽ là chỉ mình sao.
Trước giờ Thẩm Chiêu Huỳnh chưa từng nghĩ bản thân bị bắt cóc.
Đúng là cô hận Triệu Kiến Nghiệp, nhưng từ trước đến nay cô cũng chỉ hận Triệu Kiến Nghiệp lợi dụng cô.
Cô chưa từng nghi ngờ chuyện nhà họ Triệu nhặt được cô ở lề đường.
Biết được chân tướng, đầu óc Thẩm Chiêu Huỳnh trống rỗng trong chốc lát.
Cô còn nghĩ mình sẽ hơi buồn một chút, nhưng trong lòng cô chỉ có phẫn nộ trào dâng.
Vì lý do này mà bản thân phải xa cách ba mẹ mười tám năm?
Nếu không phải lúc đoạn tuyệt quan hệ cảnh sát ép cô để lại ADN thì không biết đến khi nào bản thân mới gặp được ba mẹ?
Sao Triệu Kiến Nghiệp có thể độc ác hơn cả mình tưởng tượng nhỉ!
Thẩm Chiêu Huỳnh gần như ngay lập tức hỏi: “Khi nào thì bắt ông ta?”
Thấy con gái không hề buồn, Thẩm Yến Vĩnh và Bách Thanh Vận thở phào một hơi.
“Chậm nhất là ngày mai.” Bách Thanh Vận nói: “Kẻ tiếp tay kia đã nhận tội rồi, chỉ chờ cảnh sát đến đúng lúc là được.”
Bà ấy nói xong, vẫn hơi lo lắng như trước: “Đến lúc bắt được ông ta có thể sẽ thẩm vấn con, nếu như con không muốn thì mẹ đi hỏi thử xem có còn cách nào khác không?”
“Không sao ạ.” Thẩm Chiêu Huỳnh nắm lấy tay mẹ: “Con không có gì là không vui cả, nhà họ Triệu không xứng đáng.”
“Đúng vậy.” Bách Thanh Vận cũng thoải mái hơn nhiều sau câu nói của con gái: “Bọn họ không xứng đáng.”
Thẩm Tây Từ âm thầm thở phào nhẹ nhõm, lần này họ đuổi kịp rồi.
Kiếp trước cô nhận người thân muộn mất mười năm, lúc muốn truy xét lại quan hệ giữa nhà họ Triệu và bệnh viện thì đã có rất nhiều người qua đời, căn bản là không thể tìm được bất kỳ bằng chứng xác thực nào.
Vẫn may, anh vẫn còn nhớ người mà kiếp trước từ trần để lại điểm đáng ngờ.
Chẳng qua là anh không thể để lộ bản thân sống lại, quanh quẩn mấy vòng mới truyền tin ra ngoài.
Người đó quả nhiên là nhân vật chủ chốt.
Chỉ tiếc rằng Thẩm Chiêu Huỳnh ở kiếp trước không thấy được những tin này.
Cô chống đối nhận người thân như thế, lý do chủ yếu là vì không tin bố mẹ giàu có lại có thể vô ý để mất con.
Nếu như biết được bản thân là do nhà họ Triệu lừa bán đi thì có thể lý giải được rồi.
Chỉ có một điều anh cũng không thể lường trước được.
Trước hôm nay còn tưởng rằng nhà họ Triệu cùng lắm chỉ là bên mua, không nghĩ lại là do một tay ông ta chỉ đạo.
Liên tưởng về kiếp trước, vụ tai nạn xe dẫn đến cái chết của anh – trong khoảng thời gian truyền thông đào bới đời tư của Thẩm Chiêu Huỳnh có một tin đồn rằng bệnh tan máu bẩm sinh của Triệu An An tái phát, đã đến giai đoạn các cơ quan suy yếu.
Chiếc xe đột nhiên xuất hiện kia vốn dĩ là lao về phía Thẩm Chiêu Huỳnh.
Thẩm Tây Từ nhắm mắt lại, tái sinh suy cho cùng là đi ngược dòng thời gian hay là vũ trụ song song, cho đến nay anh vẫn không thể khẳng định được.
Giả dụ là vũ trụ song song, hy vọng bản thân đã cứu được Thẩm Chiêu Huỳnh ở thế giới ấy.

Ngày hôm sau, lúc học được nửa tiết, Triệu An An bỗng nhiên bị gọi ra ngoài, lúc trở lại liền cầm điện thoại rời khỏi trường với sắc mặt kinh hoàng.
Sau khi cô ta đi, trong lớp mới nhớ lại những tiếng bàn tán xì xào.
“Nghe nói ba nó bị bắt rồi…”
“Không phải chứ? Tại sao thế.”
“… Thấy bảo nhà ông ta bắt cóc Thẩm Chiêu Huỳnh về.”
“Hả??”
Học sinh bản địa ở Quế Chi đều có mạng lưới tin tức riêng, chuyện này lan truyền còn nhanh hơn gió.
Đến khi tan học đã có vô số ánh mắt tội lỗi nhìn về phía Thẩm Chiêu Huỳnh.
“Vậy chẳng phải chúng ta trách nhầm cậu ấy rồi sao, thảo nào cậu ấy từ chối hiến tủy cho Triệu An An…”
“Hứ, vì cứu con gái mình mà lại đi bắt cóc người ta, thể loại gì thế không biết!”
“Triệu An An là người còn Thẩm Chiêu Huỳnh thì không à? Đã tìm được nguồn phù hợp rồi sao không bàn bạc với bố mẹ người ta, chưa gì đã bắt cóc, kinh khủng thật đấy!”
“Đúng vậy, không hiểu nổi.”
Người bình thường đương nhiên không hiểu được tâm lý tội phạm.
Có lẽ là sợ phiền phức, hay có thể là sợ bất trắc xảy ra.
Thẩm Chiêu Huỳnh không rõ rốt cuộc lúc đó Triệu Kiến Nghiệp nghĩ thế nào, cũng không quan tâm ông ta nghĩ thế nào, chỉ mong ông ta sớm ngồi tù.
Sau khi tan học, lớp 11A13 bị Cốc Nhiễm Nhiễm giữ lại trong phòng học để dạy dỗ vì kết quả thi giữa kỳ quá tệ.
Thẩm Chiêu Huỳnh chờ ở cầu thang một lúc, nhưng có quá nhiều ánh mắt hiếu kỳ của người qua lại.
Cô quyết định đi tới đứng trước cửa lớp 11A13.
Thẩm Tây Từ đang chăm chú nghe Cốc Nhiễm Nhiễm nói, Tằng Minh Vũ ở bên cửa sổ thì lại nhìn thấy Thẩm Chiêu Huỳnh.
Cậu ta chọc vào lưng Đàm Trúc Khánh, cong môi ra hiệu.
Đàm Trúc Khánh nhìn thấy cô như nhìn thấy quỷ, lập tức quay đầu lại, không dám chạm mắt Thẩm Chiêu Huỳnh một giây nào.
Trái lại, Tằng Minh Vũ giống như chuyện chẳng liên quan đến mình, còn cười hì hì chế giễu cậu ta: “Mày sợ cái gì, có phải mày làm đâu, dù gì cô ta cũng được mấy ngày sống yên ổn ở nhà họ Triệu rồi đúng không?”
Đàm Trúc Khánh còn không dám ngẩng đầu lên, trong lòng nghĩ: Mày ngậm mồm vào ngay, nếu mày biết được ba mẹ ruột của Thẩm Chiêu Huỳnh là ai thì phải bảo người nhà họ Triệu cúi lạy cô ta đấy.
Thẩm Chiêu Huỳnh không nghe thấy bọn họ đang nói gì, chỉ nhìn thấy Đàm Trúc Khánh vừa tan học đã lách qua người mình chuồn đi như một con chuột.
Thẩm Tây Từ nhanh chóng sắp xếp cặp sách, thấy cô đang đợi, thậm chí còn chưa kịp đeo cặp đã chạy ra ngoài.
Hai người đã hẹn từ trước, tan học cùng nhau đến đồn cảnh sát lập biên bản.
Hai người vừa định đi bỗng nghe thấy có người gọi phía sau: “Thẩm Chiêu Huỳnh!”
Thẩm Chiêu Huỳnh quay đầu lại, là lớp trưởng Lưu Sương.
Cô ấy không dám nhìn Thẩm Chiêu Huỳnh, chỉ cúi đầu vội nói: “Xin lỗi! Trước giờ đều hiểu nhầm cậu!”
Thẩm Chiêu Huỳnh không ngờ cô ấy lại đến để xin lỗi.
Bên cạnh Lưu Sương ló ra không ít cái đầu, biểu cảm khác nhau, có người cũng cúi đầu xuống, giống như xin lỗi trong im lặng.
Có người lại lo lắng nhìn Thẩm Chiêu Huỳnh, muốn xem cô phản ứng thế nào.
Thẩm Chiêu Huỳnh liếc nhìn một cái rồi quay đầu rời đi.
Bây giờ xin lỗi còn có tác dụng gì?
Có vẻ cô không bị ảnh hưởng gì từ việc bắt nạt.
Nhưng đó là vì cô phải bảo vệ bản thân nên chọn cách không để tâm, không có nghĩa là việc bọn họ gây ra không nghiêm trọng.
Một câu xin lỗi nhẹ tênh, có thể giải quyết được gì?
Hôm nay ba mẹ vẫn đón hai người tan học như mọi khi, cả nhà bảo vệ Thẩm Chiêu Huỳnh đến đồn cảnh sát hoàn tất việc lập biên bản.
Lúc nghe được Thẩm Chiêu Huỳnh bị đuổi ra khỏi nhà họ Triệu vì không chịu hiến tủy, dù hiểu sâu biết rộng nhưng chị cảnh sát cũng không kìm được mà mắng thầm một câu: “Loại người gì đâu.”
Thẩm Chiêu Huỳnh bình tĩnh nói xong, cô ấy an ủi: “Em yên tâm, chuyện hiến tủy này bắt buộc phải là tự nguyện mới được, hành động của ông ta thế này chắc chắn là phạm pháp, bọn chị sẽ xử lý ổn thỏa.”
“Vâng ạ, vậy cảm ơn chị trước ạ.” Thẩm Chiêu Huỳnh mỉm cười với cô ấy.
Cảnh sát nghĩ tới lời kể trong biên bản thì xót xa một hồi, thấy cô không bị ảnh hưởng gì mới thấy an tâm hơn chút.
Cô ấy âm thầm hạ quyết tâm phải bắt đội thu thập chứng cứ điều tra cẩn thận, cố gắng để không bị thẩm phán trả lại bằng chứng nào, nhất định phải cho Triệu Kiến Nghiệp mức án cao nhất!
Lập biên bản xong, nhìn thấy Triệu Kiến Nghiệp bị tạm giam ở đồn cảnh sát để ngày mai chuyển giao tới Giang Hải, Thẩm Yến Vĩnh và Bách Thanh Vận cuối cùng cũng hết thấp thỏm lo lắng.
Có lẽ sẽ không xảy ra thêm chuyện gì nữa.
Lập biên bản mất một hồi lâu, lúc này đã hơn mười một giờ rồi. Dù đã ăn một chút mới đến đồn cảnh sát nhưng mọi người cũng đói rồi.
Bách Thanh Vận nhờ dì Trần chịu khó nấu chút đồ ăn đêm, tài xế lái xe tới nơi bình an.
Biệt thự nằm ở cuối con đường phía sau khu dân cư, thường ngày không một bóng người, hôm nay lại có một chiếc xe chờ trước cổng.
Thấy điều bất thường, Thẩm Chiêu Huỳnh được ba mẹ bao bọc xung quanh, các vệ sĩ đón ở phía sau sảnh chính cũng cảnh giác, nhìn chằm chằm chiếc xe màu đen đó.
Người trên chiếc xe đen là Đàm Mộng Bình, bà ta thấy người nhà họ Thẩm trở về thì lao xuống xe, muốn cản Thẩm Yến Vĩnh nhưng bị vệ sĩ chặn lại bên ngoài.
Bà ta chỉ đành gào khóc nói: “Cầu xin các người, tha cho Kiến Nghiệp đi.”
Bách Thanh Vận lập tức kéo Thẩm Chiêu Huỳnh bước vào nhà.
Thẩm Yến Vĩnh ra hiệu một cái, vệ sĩ lập tức đóng cánh cổng mà ngày thường rất ít khi đóng, cùng các đồng nghiệp của anh ấy phân chia nhau đứng ở hai bên cổng.
Dù ở trong nhà nhưng vẫn nghe được tiếng hét yếu ớt của Đàm Mộng Bình.
Bà ta đang gọi cái tên mà Thẩm Chiêu Huỳnh ghét nhất: “Triệu Cố, Triệu Cố! Cho dù có sai, ba mẹ cũng nuôi con mười tám năm rồi, cầu xin con, bỏ qua cho ba đi!
Dì Trần đã chuẩn bị cho họ bữa ăn đêm vừa ngon miệng vừa dễ tiêu, đang lần lượt bưng ra bàn.
“Chiêu Chiêu, ăn nhiều lên chút, hôm nay con cũng mệt rồi, ăn xong rồi đi nghỉ sớm.” Bách Thanh Vận gắp thức ăn cho Thẩm Chiêu Huỳnh, cố gắng phớt lờ tiếng hét ngoài cửa.
Thẩm Chiêu Huỳnh chỉ cảm thấy, Đàm Mộng Bình sao mà không biết xấu hổ đến thế…?
Cái gì mà nuôi mười tám năm, có từng hỏi qua ý kiến của cô chưa?
Thấy Thẩm Chiêu Huỳnh chốc lát lại nhìn ra ngoài cửa sổ, Thẩm Yến Vĩnh khuyên giải: “Yên tâm, lát nữa sẽ ổn thôi.”
Đường là của chung, họ không thể đuổi đi được, nhưng quấy rối đương sự thì khác.
Không bao lâu, ngoài cửa vang lên tiếng còi báo động, giọng nói của Đàm Mộng Bình cũng biến mất theo đó.
Trong nhà lại yên bình như cũ.
Thẩm Chiêu Huỳnh động đũa, nhưng lại không có hứng ăn.
“Chiêu Chiêu?” Bách Thanh Vận nhìn cô, hơi lo lắng.
Thẩm Chiêu Huỳnh xua tay: “Không có gì ạ.”
Cô không phải không vui vì lời nói của Đàm Mộng Bình, chỉ đơn giản là thấy buồn bực.
“Chiêu Chiêu.” Bách Thanh Vận nghiêm mặt nói: “Chúng ta quay về Giang Hải nhé?”