Skip to main content

Trang chủ Sốc! Con gái nuôi nhà quyền thế lại là con ruột của nhà giàu số một Chương 17: “Nhưng con gái của tôi không muốn.”

Chương 17: “Nhưng con gái của tôi không muốn.”

5:27 sáng – 04/08/2025

Thực ra quần áo hồi trước cô mặc đều mua ở trên Pin Xixi.
Thẩm Chiêu Huỳnh trầm ngâm suy nghĩ.
Thẩm Chiêu Huỳnh cảm thấy việc phân biệt đây có phải hàng giả hay không thật vô nghĩa. Cô nhìn ra La Mậu đang cố mạnh miệng mà thôi.
Theo logic mà nói thì trước đây cô không đủ khả năng mua hàng thật vậy liệu bây giờ cô có đủ khả năng mua hàng cao cấp được hay không?
Đỗ Lan Huyên cười nhẹ: “Vậy thì theo như lời mà cậu nói thì cặp sách của cậu ấy là hàng giả. Quần áo theo mùa trên người cậu ấy cũng là hàng giả sao?”
“Ai mà biết?” La Mậu do dự.
Trông thấy một màn này, mọi người đều nhìn ra rằng cậu ta chỉ đang cứng đầu cứng cổ mà thôi.
Một bạn học sinh nam vừa nói chuyện với La Mậu vừa vỗ vào vai cậu ta: “Không sao đâu. Ghen tỵ với người giàu cũng không có gì đáng xấu hổ.”
Đỗ Lan Huyên không nói gì nữa và tiếp tục nằm dài trên bàn.
“Cảm ơn cậu.” Thẩm Chiêu Huỳnh mỉm cười với cô ấy.
Đỗ Lan Huyên nháy mắt ra hiệu về phía cô, ý nói không cần cảm ơn. Sau đó con mắt đang đọc sách của cô ấy dần dần nhắm lại.
Thẩm Chiêu Huỳnh cảm thấy bạn cùng bàn của cô có vẻ rất tốt.
Cô nghịch chiếc bút bi. Sự việc vừa rồi đã khiến cô phải rời xa việc học.
Cô cảm thấy không thể tập trung nổi. Lúc này Thẩm Chiêu Huỳnh cũng không có ý định ép buộc bản thân nữa. Cô lấy điện thoại di động ra và dự định xem ba mẹ của cô có gửi tin nhắn gì cho cô không.
Ngay khi cô mở điện thoại ra thì một số thông báo kết bạn đã xuất hiện trên WeChat.
Bọn họ đều là bạn cùng lớp với cô. Ngay cả những người chưa từng nói một lời nào với cô cũng gửi lời mời kết bạn cho cô.
Thậm chí còn có những người bạn lớp cũ của cô.
Thẩm Chiêu Huỳnh bối rối trả lời những danh sách tin nhắn. Cô nhìn thấy thông báo trong nhóm lớp A13 mà lúc trước cô chưa kịp rời đi đang bùng nổ.
[Triệu Cố, à không, hôm nay Thẩm Chiêu Huỳnh mặc Prada tới trường!]
[Cậu không nhìn thấy cái túi mà cậu ấy đeo sao?]
[Không phải là vịt con hóa thiên nga đấy chứ? Ba mẹ ruột của cậu ấy giàu có như vậy sao?]
[Nhà giàu mới nổi mà thôi. Người nào có tiền chả mua đồ hàng hiệu để mặc.]
[Này, hình như cậu ấy vẫn còn trong nhóm thì phải.]
[Thì sao nào? Cũng không phải là đang nói xấu cậu ấy.]
[Trước đây cậu nói cũng không ít nha. Giờ thì làm ơn ngậm miệng lại một chút…]
[Tôi co được dãn được. Những lời mà tôi nói muốn trở thành con nhà họ Triệu không có tính. Thẩm Chiêu Huỳnh, tôi cũng có thể làm con của cậu!]
Người cuối cùng lên tiếng chính là Tằng Minh Vũ, cái người trước đây nổi tiếng là tôn thờ tiền bạc ở trong lớp. Thẩm Chiêu Huỳnh cảm thấy buồn nôn. Cô bấm lại vào danh sách chờ kết bạn và từ chối lời mời kết bạn của cậu ta.
Những lời còn lại xoay quanh việc cô trở nên giàu có. Đa phần bên trong những giọng điệu đó không có nhiều sự tử tế.
Hoặc là mỉa mai, hoặc là cười nhạo sự giàu có mới nổi của Thẩm Chiêu Huỳnh.
Thẩm Chiêu Huỳnh không ngờ chỉ thay quần áo mà cô lại gây ra nhiều chuyện như vậy.
Sau khi suy nghĩ thì cô bấm núi rời khỏi nhóm chat.
Trò hề không dừng lại cho đến khi tan học.
Thẩm Chiêu Huỳnh cáu kỉnh cào lên tờ giấy. Chuông tan học vừa reo lên cô lập tức chạy ra ngoài, thậm chí còn không đợi Thẩm Tây Từ.
Nhưng cô không ngờ rằng có người đang đợi cô ở cổng trường.
Một chiếc ô tô màu đen quen thuộc đỗ ngay giữa cổng trường. Có hai người ăn mặc sang trọng đứng bên cạnh cửa xe.
Thời tiết đang dần chuyển sang mùa đông. Người phụ nữ khoác một bộ áo lông chồn cao thật cao để che gần hết cổ khiến cho phần trên có cảm giác trở nên rất nặng trông thật là lố bịch.
Người đàn ông mặc bộ vest và khoác áo khoác màu xám đậm. Vẻ mặt ông ta nghiêm túc nhìn Thẩm Chiêu Huỳnh.
Thẩm Chiêu Huỳnh đoán bọn họ đến đón Triệu An An. Cô muốn đi vòng qua bọn họ nhưng không ngờ mới đi được hai bước cô đã bị hai vợ chồng nhà họ Triệu cản lại.
“Triệu Cố.” Lông mày Triệu Kiến Nghiệp nhăn lên trông rất đáng sợ. Giọng điệu của ông ta cực kỳ không thân thiện: “Mày đã nhận được giấy triệu tập chưa?”
Thẩm Chiêu Huỳnh ngẩng đầu lên. Cô không muốn nói nhiều nữa và vội vàng đáp lời: “Không cần phải nhiều lời. Chúng ta nói chuyện tiếp ở tòa đi.”
Nói xong cô đi vòng qua bên phải Triệu Kiến Nghiệp.
Nhưng mà ông ta đã nắm lấy cánh tay của cô.
Triệu Kiến Nghiệp nắm chặt lấy tay cô. Dù cho có một lớp áo khoác dày vẫn khiến cho cô cảm thấy đau nhức.
Thẩm Chiêu Huỳnh giãy dụa hai lần nhưng không thành công. Cô quay người và nói một cách lạnh lùng: “Nếu như ông không buông tay ra thì tôi sẽ báo cảnh sát. Việc này sẽ cung cấp cho tòa bằng chứng về những lời đe dọa của ông.”
Tuy nhiên Triệu Kiến Nghiệp chỉ cười khẩy và không thèm buông tay.
“Tao tới không phải để cãi nhau với mày.” Ông ta nhìn Thẩm Chiêu Huỳnh: “Triệu Cố à, xem ra… Mày đang sống rất tốt.”
“Thẩm Chiêu Huỳnh!” Thẩm Chiêu Huỳnh ngắt lời ông ta: “Tên của tôi không phải Triệu Cố.”
“Tốt thôi.” Triệu Kiến Nghiệp cười nhẹ, hiển nhiên ông ta không có ý tranh cãi với cô về cái tên này: “Thẩm Chiêu Huỳnh, hôm nay tao tới đây để làm một giao dịch với mày.”
Thẩm Chiêu Huỳnh không có hứng thú nghe điều này nhưng Triệu Kiến Nghiệp lại không chịu buông tay ra. Đàm Mộng Bình cũng đứng vào vị trí gần cô để ngăn cô chạy mất.
“Tao có thể rút đơn kiện với điều kiện là mày chịu hiến tủy cho An An.” Tuy nhìn thấy vẻ mặt thiếu kiên nhẫn của Thẩm Chiêu Huỳnh, Triệu Kiến Nghiệp tiếp tục nói.
Thẩm Chiêu Huỳnh cảm thấy buồn cười: “Hình như tôi đã từ chối ông một cách rõ ràng rồi mà nhỉ.”
“Ngoài ra tao có thể chu cấp cho mày một khoản tiền.” Giọng nói Triệu Kiến Nghiệp vẫn cao cao tại thượng: “Một nghìn vạn. Đây là số tiền mà mày có thể sống đến hết đời.”
Thẩm Chiêu Huỳnh hít một hơi thật sâu. Cô cố gắng để lộ ra vẻ mặt thoải mái rồi nhướng mày đáp lại: “Chỉ vậy thôi sao? Tôi còn tưởng rằng ông Triệu đây sẽ ra một cái giá cao ngất trời cơ chứ.”
Cô với tay lấy chiếc điện thoại di động ra và mở tin nhắn số dư ngân hàng trực tuyến: “Một nghìn vạn sao? Tôi cũng có.”
Lúc này Triệu Kiến Nghiệp dường như có chút khiếp sợ khiến cho ông ta buông lỏng tay ra.
Thẩm Chiêu Huỳnh nhanh chóng thoát thân.
Nhưng mà Đàm Mộng Bình đã chặn ở phía bên kia.
“Được rồi.” Sắc mặt Triệu Kiến Nghiệp có chút dao động: “Năm nghìn vạn.”
Ông ta nghiến răng nghiến lợi: “Tao sẽ cho mày thêm 1% cổ phần của tập đoàn nhà họ Triệu. Số tiền này đủ để cho mày phung phí cả đời. Sau khi phẫu thuật xong thì bọn tao sẽ không bao giờ làm phiền mày nữa.”
Ánh mắt Thẩm Chiêu Huỳnh khinh bỉ: “Ông Triệu đây nên tìm người nào khác phù hợp với mẫu tủy của con gái ông thôi. Số tiền ít ỏi này không gây ấn tượng với tôi đâu.”
Không đợi Triệu Kiến Nghiệp nói chuyện, cô hơi vuốt mái tóc và nói với vẻ mặt tiếc nuối: “Thành thật mà nói nếu như ông nói điều này sớm hơn thì có lẽ tôi còn bị cám dỗ. Nhưng mà bây giờ sao? Tôi cảm thấy hơi chán việc tiêu tiền rồi.”
Tất nhiên cô nói điều này nhằm cố ý chọc giận Triệu Kiến Nghiệp.
Quả nhiên sắc mặt Triệu Kiến Nghiệp lập tức tái xanh.
Ông ta không còn duy trì hình tượng uy nghiêm như thường ngày. Triệu Kiến Nghiệp nói một cách gay gắt: “Bây giờ tao đang nói chuyện tử tế với mày thì mày nên đồng ý đi. Nếu như mày còn cứng đầu thì đừng trách tao dùng thủ đoạn hèn hạ.”
Ông ta nói một cách độc ác: “Dù sao thì cuộc phẫu thuật của An An nhất định phải được thực hiện!”
“Việc con gái của anh phẫu thuật có liên quan gì đến gia đình nhà họ Thẩm chúng tôi?”
Vào lúc Thẩm Chiêu Huỳnh đang bất ngờ trước những lời đe dọa của Triệu Kiến Nghiệp thì một giọng nói lạnh lùng chưa từng thấy của Bách Thanh Vận vang lên từ phía sau cô.
Ngày thường Thẩm Yến Vĩnh luôn yên lặng lịch sự đứng ở một bên thì giờ đây đã trực tiếp ghì Đàm Mộng Bình đang chặn phía sau Thẩm Chiêu Huỳnh ra ngoài. Hai người đứng hai bên trái phải Thẩm Chiêu Huỳnh rồi ôm chặt lấy cô.
Bách Thanh Vận thậm chí còn không muốn nói những lời khách sáo, bà ấy cười một cách lạnh lùng: “Giọng điệu của ông Triệu đây thật là oai phong.”
Triệu Kiến Nghiệp hừ một tiếng: “Hai người là ba mẹ của nó à?”
Ông ta nhìn hai người, khoanh tay cười rồi nói: “Nghe nói hai người đang điều hành một công ty luật. Chỉ cần Thẩm Chiêu Huỳnh hiến tủy cho con gái tôi thì những vụ án của tập đoàn nhà họ Triệu trong tương lai sẽ là của mấy người.”
“Tôi biết đám luật sư các người tin vào một xã hội pháp quyết. Nhưng mà mấy người đã xem kết quả báo cáo của Bộ Giáo dục lần trước chưa? Mấy người không thể lấy trứng chọi đá được đâu.” Ông ta nhún vai: “Hơn nữa tất cả đều là người lớn, không cẩn phải chấp nhặt chuyện của đám trẻ con Thẩm Chiêu Huỳnh làm gì. Cứu An An cũng không có tổn hại gì cả.”
“Nhưng con gái của tôi không muốn.”
Bách Thanh Vận vuốt thẳng tay áo của Thẩm Chiêu Huỳnh rồi nói một cách chậm rãi: “Nếu như con bé không muốn thì không có chuyện đấy xảy ra đâu.”
Triệu Kiến Nghiệp im lặng vài giây, sau đó ông ta nói một cách lạnh lùng: “Vậy thì mấy người muốn trở thành kẻ thù của nhà họ Triệu chúng tôi sao? Mấy người có biết, một công ty luật nhỏ…”
“Ai nói chúng tôi mở công ty luật.” Bách Thanh Vận ngắt lời ông ta, khóe miệng của bà ấy nhếch lên: “À cũng chưa kịp giới thiệu rõ ràng. Dù sao thì ông cũng là người nuôi Thẩm Chiêu Huỳnh mười tám năm, cho nên chúng ta cũng nên quen biết nhau một chút.”
Bà ấy lấy hộp đựng danh thiếp từ trong túi ra và đưa một tấm danh thiếp có hoa văn màu đồng sẫm màu.
[Bách Thanh Vận – Giám đốc điều hành tập đoàn Chiêu Hi]
Triệu Kiến Nghiệp nhìn thấy vị trí này thì thẩm cười mỉa mia: “Chỉ là một giám đốc điều hành mà thôi…”
Lời nói còn chưa dứt thì ông ta chợt nhận ra điều gì đó.
Ánh mắt Bách Thanh Vận và Thẩm Yến Vĩnh liên tục trao đổi với nhau.
Không đúng.
Sau lưng Triệu Kiến Nghiệp toát ra một tầng mồ hôi lạnh.
Hai mươi năm trước, tin tức về con trai duy nhất của nhà họ Thẩm tại Giang Hải tình nguyện rời khỏi gia tộc mà cưới một người bình thường đã oanh tạc rất lớn trong giới thượng lưu.
Bao gồm cả Cận Giang.
Mọi doanh nhân ở độ tuổi đó đều nghe về sự phát triển sự nghiệp như vũ bão của hai người bọn họ. Cuối cùng nhà họ Thẩm cũng chấp nhận cuộc hôn nhân với cô con dâu này.
Thậm chí toàn bộ tập đoàn của gia tộc đều do cô gái ấy quản lý.
Mà công ty Tử Bối sau khi sát nhập với tập đoàn nhà họ Thẩm đã nhanh chóng vươn lên trở thành doanh nghiệp số một tại Trung Quốc và đổi tên thành Chiêu Hi.
Triệu Kiến Nghiệp cẩn thận nhìn xuống tấm danh thiếp. Phía dưới vị trí có viết một hàng chữ nhỏ ghi địa chỉ.
Thành phố Giang Hải.
Triệu Kiến Nghiệp kinh ngạc buông tay ra. Tấm danh thiếp xoay tròn rồi rơi xuống đất.