Trong biệt thự nguy nga lộng lẫy của nhà họ Triệu, Triệu Cố nhìn hai tờ giấy trước mặt, nghi ngờ suốt mười tám năm bỗng chốc trở nên quá rõ ràng.
Hóa ra là vậy.
Lúc này Triệu Cố đột nhiên hiểu rõ ý nghĩa tên của mình, hóa ra cái tên Triệu Cố đã tiên đoán trước cuộc đời mười tám năm của cô – chính là để chăm sóc Triệu An An thật tốt.
Những người kia coi thường cô, chèn ép cô, sai khiến cô đều là xuất phát từ tấm lòng của người làm ba làm mẹ.
Lần trước giáo viên chủ nhiệm cẩn thận nói riêng với cô, bảo cô đừng buồn vì thấy không công bằng, cô đã trả lời như thế nào nhỉ?
Ồ.
Bởi vì cô là chị gái, trách nhiệm nặng nề, nên ba mẹ mới chọn cô rèn luyện tâm trí cô, nuôi cô theo cách nhà nghèo chứ không phải không công bằng.
Nhưng, hóa ra đúng là không phải không công bằng thật.
Bởi vì trước giờ cô chưa từng là con gái của nhà họ Triệu.
Triệu Cố cô chỉ là một đứa trẻ được nhặt bên đường, thấy đáng thương nên ôm về tùy tiện nuôi mà thôi.
Hai tờ giấy trước mặt, một tờ viết [Thỏa thuận hiến tủy], ngày phẫu thuật được định sẵn là ba ngày sau.
Một tờ khác là [Giấy vay nợ], liệt kê tất cả chi phí mà Triệu Cố chưa từng nhớ từ nhỏ đến lớn, lớn có phí sửa nhà, nhỏ có tã lót trẻ nhỏ, tổng số tiền lên đến năm trăm vạn tròn.
Người mẹ mười tám năm nói: “Bây giờ sánh ngang được với Triệu An An là vì ông trời đang cho Triệu Cố cơ hội báo đáp nhà họ Triệu.”
“Mày nghĩ mà xem, người bình thường đều biết nên chọn thế nào.” Ba nuôi Triệu Kiến Nghiệp ở bên cạnh lạnh lùng nói.
Vừa nãy trên đường về nhà, Triệu Cố dò xét nói không muốn hiến tủy, sắc mặt ba mẹ nuôi lập tức thay đổi, vừa về đến nhà đã vứt tài liệu xét nghiệm ADN và hai tờ giấy cho cô chọn.
Triệu Cố càng ngạc nhiên hơn.
Bởi vì giấc mơ trong một tháng gần đây đều trùng khớp với thời điểm này.
Chỉ khác ở chỗ, lúc đó cô đã làm xong phẫu thuật hiến tủy, không có sự lựa chọn nào khác cả.
Hôm đó cô gánh trên lưng món nợ năm trăm vạn bị đuổi khỏi nhà họ Triệu.
Điều mà Triệu Kiến Nghiệp trong mơ nói: “Bảo mày trả tiền nuôi dưỡng là quyền lợi của chúng tao, không liên quan gì đến An An. Lúc đầu cũng là mày ký vào thỏa thuận hiến tủy.”
Tuy lời nói không giống nhau, nhưng Triệu Kiến Nghiệp trong mơ và Triệu Kiến Nghiệp ở hiện thực có biểu cảm giống y hệt nhau.
Nếu đã như vậy, cần gì phải giả vờ như cô có quyền lựa chọn?
Triệu Cố nở một nụ cười tự giễu, cầm tờ giấy nợ lên.
“Mày…?!” Hiển nhiên Triệu Kiến Nghiệp không ngờ cô lại đưa ra lựa chọn này.
Đàm Mộng Bình vốn vẫn luôn đứng bên cạnh xem kịch cũng hoảng hốt: “Mày nghĩ lại đi, hiến tủy đâu có ảnh hưởng gì đến cơ thể, cả nước mỗi ngày đều tuyên truyền. Năm trăm vạn không phải con số nhỏ đâu.”
Triệu Cố đang định viết tên của mình thì dừng lại.
Đàm Mộng Bình còn tưởng cô đổi ý vội tiếp tục khuyên: “Sang năm phải thi đại học rồi, gánh nợ trên lưng thì sao đi học được?”
Triệu Cố cầm tờ giấy vay nợ lên, vẫy tay: “Tôi ký thì được, có được xác nhận hủy bỏ mối quan hệ nhận con nuôi, sau này không cần tôi phụng dưỡng.”
Sau khi nằm mơ, mỗi ngày cô đều kiểm tra quy định của luật nhận con nuôi, mới biết bắt buộc phải đến đồn cảnh sát hủy bỏ quan hệ trước, nếu không đợi đến khi bố mẹ nuôi già rồi thì bản thân vẫn phải chịu trách nhiệm phụng dưỡng.
Nếu trong trường hợp Triệu Cố cứu con gái ruột của ba mẹ nuôi mà vẫn đòi cô tiền nuôi dưỡng, đợi đến lúc già rồi ai mà biết được liệu họ có đòi cô tiền dưỡng lão nữa hay không.
Triệu Kiến Nghiệp nhìn Triệu Cố thật lâu, một lúc sau mới nói: “Được.”
Đàm Mộng Bình vội kéo ông ta đi vào trong góc: “Lỡ mà nó ký thật thì sao? An An tìm người phù hợp còn kịp à?”
Triệu Kiến Nghiệp cười nhạo nói: “Bây giờ nó dám cứng rắn với chúng ta là vì còn chưa ký, đợi nó biết được cảm giác không có tiền là gì, tất nhiên sẽ quay về tìm chúng ta.”
Nói xong, ông ta lại nói nhỏ: “Bác sĩ nói bệnh của An An không gấp, nếu không được thì sang năm Triệu Cố cũng phải thi đại học, em quên rồi à, nó học ở Quế Chi.”
Triệu Cố nhìn ra hai chữ “Quế Chi” từ khẩu hình của ông ta là lập tức hiểu ngay.
Trong mơ, đến lớp mười hai cô không đóng được học phí, học tịch ở trường tư lập không thể chuyển sang công lập, chỉ có thể tạm nghỉ học một năm để đi làm rồi chuyển đến một trường tư lập học phí rẻ ở huyện để thi đại học.
Xem ra lần này, Triệu Kiến Nghiệp cũng tính toán y như vậy.
Nhưng kết cục tệ nhất, Triệu Cố đã trải nghiệm một lần trong mơ rồi, lúc đến đồn cảnh sát cũng không hề do dự.
Có cảnh sát làm chứng, ba người ký vào thỏa thuận cắt đứt quan hệ và giấy vay nợ.
Triệu Kiến Nghiệp và Đàm Mộng Bình hất cằm vội vã rời đi.
Trước khi lên xe nhìn bầu trời dần u ám, hai người ăn ý liếc nhìn Triệu Cố.
Đã là mùa đông rồi, Triệu Cố rời khỏi nhà họ Triệu có thể chống đỡ được mấy ngày đây?
Triệu Cố không chú ý đến họ, chỉ đi theo cảnh sát làm xong thủ tục, hoàn thành việc lấy máu lưu trữ ADN theo thông lệ rồi bước ra khỏi đồn cảnh sát.
Sau nửa ngày u ám, thành phố Cận Giang bắt đầu mưa nhỏ.
Vào mùa đông, nhiệt độ nhanh chóng hạ xuống
Triệu Cố quấn chặt quần áo hơn một chút, suy nghĩ một lát rồi ngồi xe bus đến trường.
Ký túc ở trường là ký túc xá bình thường đa phần dành cho học sinh lớp chạy nước rút sử dụng, một phần nhỏ là nhà kiểu tây cho học sinh đến từ nơi khác ở.
Lớp chạy nước rút là lớp học sinh giỏi được Quế Chi ra giá cao miễn học phí, không chỉ miễn học phí, mà chi phí bên trong trường bao gồm phí cư trú, tiền điện nước, ăn uống chi tiêu đều được miễn phí.
Mà để duy trì cảm giác gấp rút, mỗi tháng lớp này đều được xếp hạng luân phiên.
Chỉ là vì để hùa theo Triệu Kiến Nghiệp và Đàm Mộng Bình, mỗi lần đi thi cô đều không dám thi quá tốt, sợ sẽ vượt qua Triệu An An, nên tất nhiên không phải học sinh của lớp chạy nước rút.
Phí cư trú của phòng kiểu tây lại càng không phải là thứ cô có thể chi trả lúc này.
Cô đến trường học chẳng qua là muốn tìm một quán trọ rẻ ở gần đó, thương lượng giá, tiện thể tiết kiệm tiền đi xe bus sau này.
Cuối cùng Triệu Cố tìm được một quán trọ tư nhân cách trường học hai con đường, cô ở gác xép, 60 tệ một ngày, nhà vệ sinh là dùng chung.
Đây đã là lựa chọn tốt nhất của cô rồi, đây còn là ông chủ thấy cô đáng thương nên mới đồng ý.
Cô thu dọn đơn giản rồi chuẩn bị nghỉ ngơi.
Chủ yếu là vì không có gì để dọn, quán trọ chỉ có một cái giường và một cái đèn, lúc cô ra ngoài bị người nhà họ Triệu nhìn chằm chằm, quần áo cũng không lấy được mấy bộ quần áo.
Sau khi nhanh chóng tắm rửa, rót một cốc nước nóng, Triệu Cố bò trên giường làm bài tập.
Không cần suy nghĩ đến thể diện của Triệu An An, tốc độ làm bài tập cũng nhanh hơn trước, nhớ đến những ngày vừa vừa viết vừa sửa trước kia, lại nghĩ đến ngày mai không cần dậy sớm làm bữa sáng, khóe miệng không kìm được mà cong lên.
Quả thực là không hề có chút cảm giác đau buồn nào, bị đuổi ra khỏi nhà họ Triệu, cô lại cảm thấy vui vẻ thoải mái như đặt xuống tảng đá lớn trong lòng.
Có thể là vì cảm thấy bản thân không thuộc về ngôi nhà đó, trước giờ chưa từng có cảm giác mình thuộc về, Triệu Cố cảm thấy gác xép cũ này còn ấm áp hơn nhà họ Triệu.
Lớp buổi sáng của trường cấp ba Quế Chi bắt đầu vào lúc tám giờ, bảy giờ bốn mươi phút Triệu Cố đã lảo đảo đi tới.
Trên đường Triệu Cố tiện thể mua một cái bánh đậu và sữa đậu đều đang còn nóng, tòa nhà dạy học cũng có hệ thống sưởi, mặc phong phanh cũng không thấy lạnh.
Vừa bước vào lớp, Triệu Cố đột nhiên bị các bạn học vây quanh, vẻ mặt nhiều chuyện tranh nhau nói: “Sao hôm nay cậu không cùng đến trường với Triệu An An?”
Triệu Cố đặt bài tập lên bệ giảng, quay về chỗ ngồi, những người đó vẫn không có ý giải tán, ngược lại còn giống như đang lặp lại: “Tôi nghe nói hôm nay Triệu An An đến trường khóc lóc, rốt cuộc là có chuyện gì thế?”
“Chuyện này…” Trong lòng Triệu Cố vẫn còn đang nghĩ nên nói như nào, Đàm Trúc Khánh vừa đi vào vội vã trả lời thay cô: “Đương nhiên là Triệu Cố không muốn.”
Cậu ta ra vẻ cao thâm ngồi xuống, những người đang vây quanh Triệu Cố lập tức rời đi, vẻ mặt vô cùng mong đợi.
Đàm Trúc Khánh cố ý nhìn chằm chằm Triệu Cố rồi nói: “Có những người, được nhà họ Triệu nuôi mười tám năm, vừa phát hiện không phải con đẻ, đã vội vã muốn bỏ chạy rồi.”
“Hả?” Những người xung quanh không ngờ lại có chuyện chấn động như vậy, hiển nhiên là ai cũng kinh ngạc, ánh mắt không ngừng đảo qua đảo lại trên người phía Đàm Trúc Khánh và Triệu Cố.
“Sao có thể chứ? Triệu Cố không phải chị gái sinh đôi của Triệu An An à?” Có người hoàn toàn không hiểu song sinh sao có thể không phải con đẻ được.
Triệu Cố lập tức nghe Đàm Trúc Khánh vẻ mặt đau khổ nói: “Còn không phải vì nghĩ cho Triệu Cố à, chú của tôi giấu Triệu Cố mười tám năm, coi cô ta con gái ruột mà nuôi nấng. Năm nay chị An An phải phẫu thuật, vừa hay hợp với Triệu Cố nên mới nói ra chuyện này. Không ngờ Triệu Cố vừa nghe phải hiến tủy lập tức rời đi.”
“Chà…” Trong lớp học vang lên tiếng thở ngắn than dài.
Có người lén nhổ nước bọt về phía Triệu Cố: “Cái người này sao lại thế chứ!”
Trước giờ Triệu Cố chưa từng được mọi người trong lớp thích, chưa nói đến tính cách hướng nội chẳng có ưu điểm gì, thái độ của ba mẹ cũng nói rõ mọi thứ.
Đa phần mọi người trong lớp đều theo xu hướng, nghĩ như người lớn, cho rằng Triệu Cố vừa ngu ngốc vừa không được yêu mến, thường ngày tụ tập trong lớp cũng không tham gia, rõ ràng là một người nhàm chán, trước giờ đều coi cô như người vô hình.
Vả lại ngay cả người mà em họ của Triệu An An cũng có thể tùy tiện sai khiến, thì có thể tiến bộ được gì chứ.
Quả thực là không cần thiết phải kết bạn.
Chỉ là không ngờ Triệu Cố lại nhẫn tâm như vậy.
“Nếu như tôi phù hợp, thì tôi đồng ý hiến ngay!” Có người cố ý nói lớn: “Đúng là không biết ăn cơm của nhà họ Triệu mười tám năm, sao lại có thể nuôi ra được kẻ vô ơn như này!”
Triệu Cố suy nghĩ, thật sự không có cách nào giải thích.
Cô không muốn hiến, nhưng có người muốn, cô rất kính phục sự “tốt bụng” này.
“Tôi có thể giúp cậu liên lạc với Triệu Kiến Nghiệp.” Triệu Cố quay người, chân thành nói với người đó: “Bọn họ chắc chắn sẽ rất vui.”
Người đó lùi về sau một bước, trên mặt lộ vẻ hoảng sợ.
Có lẽ trong đầu đang hiện lên tin tức liên quan đến máu, úp úp mở mở hồi lâu mới nói: “Nhóm máu của tôi cũng không phải nhóm máu Rh…”
“Cậu có thể hiến cho người có cùng nhóm máu mà.” Triệu Cố mỉm cười: “Trên thế giới này người mắc bệnh về máu nhiều như vậy, cậu tốt bụng như thế, chắc chắn tình nguyện nhỉ?”
Người đó quay đầu không nói gì.
Một nhóm người tụ tập quanh Đàm Trúc Khánh nhỏ giọng lẩm bẩm vài câu, thấy giáo viên chủ nhiệm đi vào mới nhanh chóng giải tán.
Giáo viên chủ nhiên Cốc Nhiễm Nhiễm dẫn một học sinh nam đi vào: “Lớp chúng ta có một bạn mới chuyển đến, em tự giới thiệu về mình đi.”
Bên dưới lập tức có tiếng xì xào bàn tán.
Triệu Cố ngẩng đầu lên mới phát hiện học sinh nam này rất cao, vẻ ngoài cũng rất đẹp trai, thảo nào phản ứng của mọi người lại dữ dội thế.
Chỉ là vừa bước vào anh đã nhìn xung quanh, Cốc Nhiễm Nhiễm nhắc nhở hai lần mới phản ứng lại: “À, đúng, tôi là Thẩm Tây Từ.”
Triệu Cố nhận ra khuôn mặt này, đang chuẩn bị cúi đầu tiếp tục làm bài thi của mình.
Không ngờ ánh mắt của anh lại đảo một vòng quanh phòng học rồi đột ngột dừng lại ở phía Triệu Cố, lại còn mỉm cười.
Triệu Cố: …?
Triệu Cố không hiểu chuyện gì nên cẩn thận nhìn kỹ lại một lần nữa, mới phát hiện quả thực là người mà cô không quen.
Song Thẩm Tây Từ đã tự quyết định đi đến chỗ trống bên cạnh cô, cười rạng rỡ nói với giáo viên: “Em ngồi đây là được.”


