Mười giờ sáng, sắc mặt tôi tái nhợt, cố gắng giữ tinh thần đến công ty làm việc.
Ai ngờ vừa đến cửa tòa nhà văn phòng, đã thấy Trương Diệu và chị gái anh ta đang chặn tôi ở sảnh tầng một, đợi đến khi tôi phát hiện ra muốn đi đường vòng thì đã không kịp nữa rồi.
“Chân Chân!” Trương Diệu xông lên, kéo tôi lại: “Chuyện thi công chức, anh giấu em là anh sai, nhưng em cũng không thể thông báo cho tất cả mọi người hủy hôn chứ, em có biết không, mẹ anh tối qua nhận được điện thoại, tức đến mức lên cơn đau tim phải đưa đi cấp cứu đấy!”
“Đúng vậy, giận dỗi cũng phải có mức độ chứ, nhà họ Trương chúng tôi mất hết mặt mũi rồi, em có biết tối qua chúng tôi phải nhận bao nhiêu cuộc điện thoại để giải thích không hả? Em mau đăng bài đính chính đi, nói là hiểu lầm.” Chị gái Trương Diệu ở bên cạnh “chỉ trích” tôi với vẻ mặt khó chịu.
Tôi lạnh lùng, dùng sức giãy ra: “Mấy người tưởng tôi đang nói đùa à? Tiền mừng cưới bên tôi tối qua đã trả lại hết rồi, bên mấy người tự giải quyết đi.”
Đúng giờ cao điểm đi làm, người qua đường liên tục vây xem, tôi thực sự không muốn trở thành tâm điểm của mọi người, chỉ muốn nhanh chóng đuổi họ đi.
“Chân Chân, đám cưới của chúng ta đã tổ chức rồi, trong lòng anh, em chính là vợ anh, anh biết em đang giận.”
“Anh không mua nhà cho em ở Thượng Hải theo ý em, nên em không muốn đăng ký kết hôn với anh, nhưng anh thực sự đã cố gắng hết sức rồi. Bây giờ anh đang cố gắng thi vào biên chế ở quê, chính là muốn cho em một cuộc sống ổn định, nhà cũng đã mua rồi, xin em hãy tha thứ cho anh, về nhà với anh đi, anh nhất định sẽ cố gắng kiếm tiền, đáp ứng mọi nhu cầu của em…”
Trương Diệu “bịch” một tiếng quỳ xuống trước mặt tôi, hốc mắt đỏ hoe, phối hợp với bộ dạng râu ria xồm xoàm vì cả đêm không ngủ, đúng là hình ảnh một người đàn ông thật thà bị bỏ rơi.
Tôi tức đến run người: “Anh đang nói nhảm cái gì đấy! Rõ ràng là cả nhà anh hợp sức lừa tôi!”
Người vây xem ngày càng đông, thậm chí có người lấy điện thoại ra quay phim, tôi không biết có ai đăng lên mạng hay không, trời mới biết lời Trương Diệu truyền ra ngoài, những cư dân mạng không rõ sự thật sẽ bôi nhọ tôi thế nào.
“Cả nhà chúng tôi bị cô lừa đấy! Đồ vong ân bội nghĩa!” Trương Diệu không nói gì, chị gái anh ta gào lên: “Hồi cô học đại học, trong nhà xảy ra chuyện, em trai tôi nuôi cô ăn, nuôi cô ở, nuôi cô học, nếu không có em trai tôi, cô có thể tốt nghiệp được à? Có thể đến Thượng Hải à? Có thể có được như ngày hôm nay à?!”
“Chị, chị đừng nói nữa, đều là em tự nguyện.” Trương Diệu vừa kéo chị gái mình, vừa nhìn về phía tôi: “Chân Chân, chỉ cần em quay về, chuyện trước kia coi như chưa từng xảy ra, sau này chúng ta sống tốt với nhau.”
“Tôi không có!”
Đầu óc tôi “ong” lên một tiếng, mắt tối sầm lại, tức giận đến mức không nói nên lời, nước mắt tuôn trào.
Quá đáng, sao có thể đảo ngược trắng đen như vậy.
Tệ hơn nữa là tôi thấy đồng nghiệp và lãnh đạo công ty cũng có mặt trong đám đông.
Như rơi xuống hầm băng.
Tôi tuyệt đối không thể mất việc.
Tôi cắn mạnh vào đầu lưỡi, cơn đau khiến tôi lấy lại được một chút lý trí, tôi lau khô nước mắt, hít sâu một hơi, bước đến trước mặt Trương Diệu.
“Học phí đại học của tôi là do ba mẹ tôi để dành từ lâu rồi, có cả lịch sử chuyển khoản ngân hàng, có tiêu tiền của anh hay không, anh tự biết rõ!”


