Skip to main content

Trang chủ Trong Mắt Anh, Em Là Tất Cả Chương 9: Không phải bạn trai còn ngủ cùng anh lâu như vậy?

Chương 9: Không phải bạn trai còn ngủ cùng anh lâu như vậy?

4:13 chiều – 01/08/2025

Phía bên trang sức DW không rõ trạng thái tình cảm của Cao Thận, phương án đầu tiên vạch ra là làm đại diện nhẫn độc thân. Quảng cáo nhẫn độc thân đơn giản hơn rất nhiều, sau khi ký hợp đồng, trong ngày liền có thể công bố tin tức.
Đối với nhẫn cặp, bọn họ dự định tham khảo sự kiện cầu hôn bằng máy bay không người lái lần trước, cho dù là kế hoạch, cốt truyện, hotsearch đều tương đối chung chung, không rõ ràng. Nếu như chọn cái này thì dự định phải làm một màn cầu hôn thật hoành tráng.
Cao Thận xem xong kế hoạch thương mại của đối phương, lại nhìn đoạn nhật ký tin nhắn có phần thưa thớt với Hà Phồn, anh trả lời đối phương cần phải suy nghĩ thêm.
Khóa bồi dưỡng học tập của Hà Phồn vốn dĩ chỉ kéo dài năm ngày, phía cấp trên bất ngờ tập kích, sau khi huấn luyện xong lại phải tham gia một bài kiểm tra nhỏ rồi còn hai cuộc họp nữa, ngày về dự kiến bị hoãn lại hai ngày. Cô đã ngồi năm giờ đồng hồ trên tàu cao tốc, bây giờ mới rời khỏi nhà ga. Cao Thận đứng giữa cửa ra, dáng người cao thẳng, mặt mày tuấn tú, nổi bật giữa dòng người đi lại. Cô dừng chân hỏi: “Anh đợi lâu chưa?”
Mấy ngày nay, hai người bọn họ rất ít liên lạc, ngày về bị hoãn, cũng bởi vì bận rộn nên chỉ có thể thông báo qua WeChat cho anh một tiếng chứ không gọi cuộc điện thoại nào. Cao Thận cầm lấy hành lý, dẫn đầu đi về phía trước, khắp người toát ra hơi thở khó chịu. Hà Phồn bước từng bước nhỏ đuổi theo, trong lòng thầm thở dài: “Em đói rồi, anh đói không?”
Cô vừa nói, vừa nhẹ nhàng nắm tay anh: “Em muốn ăn cá nồi đá, tối qua nghĩ tới liền thèm không chịu được, em mời anh đi ăn nhé.”
“Anh không nhận nổi lời mời của em.” Dáng người anh cao lớn, ánh mắt ngạo nghễ, ngữ khí kiêu ngạo. Cao Thận dùng sức nắm chặt tay cô, một hồi sau chút khó chịu ban nãy cũng dần biến mất.
Sau khi đi công tác lại càng bận rộn, lần trước Cao Thận bận, không có cơ hội gặp mặt, hiện tại Hà Phồn bận tới mức chân không chạm đất. Mặc dù cô gần như đã xác định thuê phòng của Vương Lương, nhưng ai lại không muốn có lựa chọn tốt hơn chứ, vậy nên sau khi trở về cô cũng không hề buông lỏng.
Hôm nay lúc xem phòng xong, bước ra khỏi tiểu khu gặp được Lý Văn, cả hai đều có chút ngạc nhiên. Vốn dĩ Lý Văn không ở khu này, mấy hôm trước mới chuyển tới, đối phương phàn nàn với Hà Phồn: “Nếu như cậu tìm thuê phòng thì đừng tìm ở đây, đúng là lừa bịp, rõ ràng nói là không có ai ở nhà đối diện, kết quả chuyển nhà tới chưa được mấy ngày phía đối diện đã mở party, mỗi tối ầm ĩ đến nửa đêm, ngủ cũng không ngon, báo cảnh sát cũng vô dụng, chủ nhà cũng không quan tâm. Tớ sắp suy sụp tinh thần rồi đây.”
Lý Văn cho Hà Phồn xem quầng thâm dưới mắt cô ấy, cô ấy vừa mới tan làm đang chuẩn bị ra ngoài ăn nên gọi Hà Phồn cùng đi. Quán mì cách tiểu khu không xa, chỉ mất năm phút đi bộ, Lý Văn gọi hai bát mì rồi lấy điện thoại ra, nói: “Hai ngày trước Trình Anh mời tớ với Trương Hiểu Quân ăn cơm, sao cậu không đến?”
“Tớ đi công tác.” Hà Phồn cầm ống hút, uống một ngụm coca, lúc đó cô đã nhìn thấy trên vòng bạn bè của Trình Anh, thậm chí còn nhấn like nữa.
“Trình Anh đã gặp Cao Thận cậu biết không? Chính là ở nhà Cao Thận đó, tớ biết ngay Trình Anh không bình thường mà, để ý Cao Thận như vậy. Tớ hỏi cô ấy rồi, nhưng cô ấy cứ lấp lửng cái nào cũng được, giống như muốn làm lành, lại giống như không phải.”
Hà Phồn đặt chai thủy tinh xuống, Lý Văn thở dài: “Nhìn bạn bè cùng tuổi đều sắp kết hôn rồi, chưa kết hôn thì cũng có đối tượng rồi, tớ phải làm sao đây?”
“Tớ không giống vậy sao?”
Lý Văn liếc nhìn cô: “Cậu? Nói mau, cái người Cao “đắc ý” kia rốt cuộc là ai? Có nhất thiết phải thần bí vậy không?”
“Sắp kết thúc rồi, cậu biết anh ấy là ai làm gì.”
Đây là dạng sắp thất tình ư? Lý Văn cảm thấy đề tài có chút nguy hiểm, vội chuyển đề tài: “Đúng rồi, Hàn Đống sắp kết hôn rồi, cậu định đi bao nhiêu? Chúng mình thống nhất đi.”
Ăn cơm xong, cô nói chuyện với chủ nhà một lát nhưng vẫn không đạt được thỏa thuận, Hà Phồn lại suy nghĩ phòng của Vương Lương. Hà Phồn khá thích đi bộ nên không đặt xe, vừa đi vừa nghĩ ngợi, nửa tiếng sau mới về tới nhà, cô lau mồ hôi trên trán, mặc dù mệt nhưng hôm nay vẫn vận động đủ.
Đèn trong nhà được bậy sáng, phòng khách đặc biệt mát mẻ, nghĩ rằng điều hoà hẳn đã bật một lúc. Trên bàn trà đặt một chiếc máy tính, Hà Phồn tháo túi, rót một cốc nước lạnh từ từ uống hết, xoay người đi về phía ban công thu quần áo, vô ý liếc nhìn màn hình máy tính, dòng chữ ‘Cầu hôn’ trên ppt lóe lên trong mắt rõ ràng.
Cô đứng một lúc, đi đến ban công, gió đêm hanh khô thổi vào người không dễ chịu lắm, trên mặt đọng lại một lớp mồ hôi vừa khô vừa lạnh, cảm giác như đang có con côn trùng đang bò qua bò lại trên mặt. Hà Phồn mở rộng cổ áo mới cảm thấy dễ thở hơn một chút.
Cửa phòng tắm lặng lẽ mở ra, Cao Thận chỉ mặc một chiếc quần jean cạp trễ, thân trên để trần, những giọt nước trượt xuống giữa cơ bắp, dọc qua cơ bụng rồi theo đường nhân ngư chảy vào lưng quần. Anh lau tóc, nhìn thấy bóng dáng Hà Phồn rồi lại liếc nhìn máy tính, bước tới khép lại.
“Vừa mới về à? Em ăn gì chưa?”
Hà Phồn giả vờ không thấy động tác của anh, khó chịu thở dài, cô ôm quần áo bước vào, thuận tiện chỉnh điều hòa ấm lên. Cao Thận cười cười, bước qua dang rộng cánh tay ôm cô, Hà Phồn không có tâm tình gì, vội vàng tránh đi: “Cả người toàn là mồ hôi, em đi tắm đây.”
Hà Phồn đóng cửa nhà tắm, dựa người vào cửa, nghĩ tới hình ảnh vừa mới thấy trên máy tính, cầu hôn…. Bọn họ nhanh chóng như thế ư? Cũng không biết làm sao, chắc do trời quá nóng, thời gian đi bộ cũng dài, cô cảm thấy vừa chóng mặt vừa ngột ngạt, chắc là say nắng rồi.
Lâm Khoa có nói qua, Hàn Đống kết hôn muốn mời cô nhưng lại không tìm được phương thức liên lạc. Mặc dù đã nhờ người truyền đạt lời mời giúp, nhưng có lẽ đối phương cảm thấy đích thân mời mới có thành ý hơn nên mới nghe ngóng khắp nơi tìm kiếm WeChat của Hà Phồn.
“Hello, học bá, còn nhớ tớ chứ?”
“Nhớ chứ, Hàn Đống. Sao thế?”
“Không có việc gì thì không thể thêm WeChat sao? Bạn cũ.”
“Có thể, chúc mừng nhé.”
“Ô, cậu đã biết rồi à? Tớ còn đang muốn nói, lúc đấy cậu đến góp vui nhé?
“Tất nhiên tớ sẽ tới.”
Trò chuyện vài câu đã không còn chủ đề gì nói nữa, cả hai đều im lặng. Buổi tối, Hàn Đống lại gửi tin đến nói trước khi kết hôn sẽ tổ chức bữa tiệc kết thúc ngày cuối cùng độc thân, muốn mời cô đến, có rất nhiều bạn cũ cũng tới.
Hà Phồn hẹn Vương Lương xem lại phòng nên uyển chuyển từ chối, đối phương cũng không cưỡng ép. Có lẽ Hàn Đống là cặp đôi kết hôn sớm nhất trong đám bạn, cô dâu chú rể cũng coi như có chút danh tiếng, nhiều người đăng trong vòng bạn bè, bao gồm cả Trình Anh, nguyện vọng muốn kết hôn vô cùng rõ ràng.
Lý Văn và Trương Hiểu Quân đều để lại bình luận, Hà Phồn mở xem bình luận của mọi người, có người cùng khoa bọn cô hỏi: “Như này đã được coi là có đối tượng rồi à?”
Trình Anh trả lời ‘nếu như thuận lời’. Hà Phồn thoát ra, nhấn vào hình đại diện của Vương Lương, chuyển tiền cọc rồi hẹn ngày mai đến ký hợp đồng.
Cao Thận không quan tâm lắm đến việc của bạn bè đại học, công việc anh bận rộn, anh đã đạt đến đỉnh kim tự tháp trong ngành truyền thông nên anh có lịch trình bận rộn của riêng mình. Chỉ là việc Trương Vũ Tri chia tay dường như đã dấy lên cho anh hồi chuông cảnh tỉnh, trong khoảng thời gian này anh rất để ý Hà Phồn.
Đầu tiên, Hà Phồn là kiểu người có việc gì cũng để trong lòng, những người bạn bè hồi nhỏ của cô anh cũng không có cơ hội gặp, cũng không phải chưa từng nghĩ mời bọn họ ăn cơm, nhưng những người bạn tốt đều sống ở nơi khác. Thứ hai, nếu nói bất thường thì từ trước đến nay, Hà Phồn chưa từng tiếp xúc quá gần gũi với người bạn trai nào, lúc đi học chỉ một đường từ ký túc đến phòng học, lúc đi làm cũng vẫn một đường từ nhà đến chỗ làm.
Nếu như nói giữa hai người họ nhất định có người ngoại tình, người có khả năng cao nhất là anh, đương nhiên đó chỉ là ví dụ. Cho nên, mặc dù Cao Thận chú ý nhưng cũng không phát hiện ra manh mối gì, thế nhưng anh vẫn không thể buông lỏng.
Nhưng kỳ diệu thay, anh luôn có một loại cảm giác, là loại cảm giác mơ hồ xa cách, giữa bọn họ dường như đang có thứ gì đó, chỉ có thể cảm nhận, nhìn không thấy, sờ không được. Cao Thận mải mê đắm chìm trong suy nghĩ của mình, Giang Khúc ở trước mắt anh quơ quơ tay một lúc: “Nghĩ gì thế? Cậu đã quyết định chưa? Lần hợp tác này, rốt cuộc chọn cái nào?”
Ánh mắt của Cao Thận dừng lại trên màn hình phòng họp đang chiếu hai phương án của DW, anh trầm mặc một lát, nói ra một câu kinh người: “Cái thứ hai thế nào?”
Phương án thứ hai là quảng cáo nhẫn cặp, kế hoạch quảng cáo nhẫn cặp so với nhẫn độc thân của DW phong phú hoàn chỉnh hơn nhiều, hơn nữa lại là người có lưu lượng cầu hôn, tự nhiên sẽ thu hút ánh mắt của mọi người, chi phí quảng cáo cũng sẽ cao hơn, nhận cái này đương nhiên tốt, chỉ là…
“Cậu nghĩ kĩ rồi?” Giang Khúc cảm thấy thế nào cũng không đáng tin, dù gì Hà Phồn trong ấn tượng của studio bọn họ giống như người qua đường vậy.
“Muốn làm liền làm, còn phải nghĩ gì nữa?”
“Không phải, ý của tớ là cậu đã nhắc qua với Hà Phồn chưa, bất ngờ tỏ tình với cầu hôn như vậy đều sẽ có kịch bản.” Anh ấy không nói lỡ như bị cự tuyệt, phải thu dọn cục diện này như thế nào.
Cao Thận hơi nhíu mi, biểu tình trầm tư, Giang Khúc cân nhắc nói: “Tớ thấy Hà Phồn là người khá đơn giản, không chắc sẽ thích tin tức trên mạng, hơn nữa trong video của cậu chưa từng nhắc tới cô ấy, fans cũng chưa kịp chuẩn bị tâm lý.”
Cao Thận triệt để trầm mặc.
Vừa nhìn là biết do anh tâm huyết dâng trào, hoàn toàn là do cảm tính, Giang Khúc vỗ vỗ vai anh: “Trước tiên về hỏi ý kiến của cô ấy đi đã.”
Cao Thận cho rằng Giang Khúc đang làm quá vấn đề, anh và Hà Phồn đã ở bên nhau lâu như vậy, sớm nên tiến thêm một bước. Mọi người đều nói, yêu đương ba năm năm năm còn không định kết hôn, khác gì đùa giỡn lưu manh.
Cho dù anh đang đứng trên đỉnh cao sự nghiệp, điều đó cũng không ngăn cản anh nghĩ tới việc ổn định cuộc sống. Mặc dù ở bên nhau chưa lâu, mấy năm trước còn gặp thì ít, xa cách thì nhiều, chỉ là anh luôn có niềm tin không thể lý giải được rằng bọn họ sẽ cùng nhau đi đến hết cuộc đời, không sớm cũng không muộn, anh cũng không phải là người chần chừ.
Thôi thì trở về nói chuyện với cô vậy.
Nghĩ đến đây, Cao Thận vô cùng vui vẻ, lái xe về nhà.
Đi đến cổng tiểu khu, một chiếc xe cứu thương từ bên trái chạy tới, Cao Thận đánh lái sang phải tránh đường. Đợi xe cứu thương đi qua, tầm nhìn bị che khuất liền mở rộng, có hai người đang đứng ở ngoài phòng bảo vệ, là Hà Phồn cùng với một chàng trai trẻ, hai người đang vừa nói vừa cười.
Đã qua vài phút nhưng hai người vẫn chưa tách ra, người đàn ông đó đỏ mặt, lưu luyến vẫy tay chào cô, không nỡ rời đi. Hà Phồn đứng ở chỗ cũ nhìn theo. Cao Thận nhất thời không thoải mái, lúc phóng xe tới bên cạnh Hà Phồn dường như không có ý định dừng lại, trực tiếp lướt qua.
Hà Phồn bị âm thanh tiếng còi xe thu hút sự chú ý, nhìn thấy là xe của Cao Thận liền đứng im chờ anh dừng lại, đối phương có chút tiêu sái, ưu nhã phóng đi. Cô nhìn một lúc, nụ cười trên mặt giảm bớt, chậm rãi trở về.
Đèn trong phòng thắp sáng, Hà Phồn quét mắt nhìn xung quanh nhưng không có người, mãi cho đến khi đèn trong nhà tắm tắt, anh mới bước ra. Hà Phồn bình tĩnh, bổ một quả táo và một quả cam, đặt thêm mấy quả dâu tây, bê đĩa hoa quả ra.
Cao Thận không trở về phòng, cũng không nói chuyện với cô, đợi nửa ngày cũng không thấy cô chủ động, anh đi tới chỗ cách cô không xa, ngồi xuống: “Người đàn ông ngoài cổng lúc nãy là ai?” Nghĩ đến vẻ mặt thâm tình của đối phương, còn có nụ cười tươi của cô, trong lòng anh vô cùng khó chịu.
“Chủ nhà.” Ánh mắt Hà Phồn nhìn vào TV, không nhìn anh.
“Em trai em ở, em không bảo thằng bé tự liên hệ với chủ nhà được à? Em vẫn đứng trung gian làm gì nữa, còn thiếu cái gì anh bổ sung cho nó không được hay sao?”
Nghĩ tới việc vừa rồi anh không đưa cô đi, còn thu hút sự chú ý của cô, cho cô hít khói xe, anh cạn lời không nói thêm gì nữa.
“Em thường xuyên liên lạc cùng tên chủ nhà đó à? Có phải hắn thường xuyên quấy rối em?”
Quả thực mỗi ngày Vương Lương đều gửi tin nhắn cho cô, hỏi han đủ thứ nhưng cũng không đến mức khó nghe như anh nói: “Bọn em nói chuyện bình thường thôi.”
“Vậy đưa điện thoại của em anh xem.” Anh trực tiếp yêu cầu.
Hà Phồn do dự, ngoại trừ hỏi thăm, Vương Lương còn nói một vài câu khen ngợi, ngưỡng mộ bạn trai cô, chỉ là giọng điệu vô cùng bình thường, tuyệt đối không phải là quấy rầy, nhưng với dáng vẻ hiện giờ của Cao Thận, cô hoài nghi đưa điện thoại cho Cao Thận sẽ có phiền phức lớn.
Sự do dự của Hà Phồn rơi vào trong mắt Cao Thận, anh lập tức cười lạnh một tiếng, bóng dáng cao lớn đè cô xuống ghế sofa, muốn giành lấy điện thoại. Hà Phồn bị dọa một trận, hai tay giấu sau lưng: “Anh làm gì thế? Anh đừng quá đáng.”
“Anh là bạn trai của em, anh nghi ngờ em cùng người khác làm chuyện mờ ám sau lưng, xem điện thoại của em thì làm sao?” Lời nói có chút nặng nề, nhưng anh thật sự tức giận, anh chỉ muốn xem xem, cô giữ chặt như vậy thật khó không khiến người ta hoài nghi cô có điều giấu diếm.
Bình thường tính tình Hà Phồn rất tốt nhưng không thể nói không biết phản kháng, cô ghét nhất người khác đối xử tệ bạc với cô.
“Anh mà là bạn trai của em, chúng ta đã từng nói ở bên nhau bao giờ chưa?” Đôi mắt cô sáng ngời, bừng bừng lửa giận, dáng vẻ bị kích thích.
Cao Thận dừng lại một lúc, sắc mặt trầm xuống, ngữ khí âm trầm: “Em nói cái gì? Em nói lại lần nữa xem.”
Vòng bạn bè, ảnh trong QQ, kế hoạch cầu hôn, nghĩ tới những thứ này cô lại tức giận. Thật đáng giận, anh được phép mập mờ không rõ cùng bạn gái cũ, còn cô ngay cả nói chuyện bình thường cũng bị nghi ngờ, đạo lý này ở đâu ra.
Sắc mặt Cao Thận khó coi đến cực điểm, vừa tức giận vừa đau khổ, không chút do dự nói: “Anh không phải bạn trai em, em còn ngủ cùng anh lâu như vậy? Hử?”
Mắt Hà Phồn ửng đỏ, ánh mắt mơ hồ, nhục nhã cắn khóe môi, dùng toàn lực đẩy anh ra. Cao Thận không chút đề phòng, trực tiếp ngã xuống sofa, lưng đập vào góc bàn trà, đau tới mức mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh liên tục chảy xuống.
Anh nằm trên mặt đất một lúc lâu cũng không thể cử động, ánh mắt nhìn theo cô chạy vào phòng đóng sập cửa ‘ầm’ một tiếng, sau đó không còn tiếng động nào nữa.