Nguyên Nguyên nghĩ oán khí này thật không biết tự lượng sức mình, còn dám tỏ vẻ trước mặt nàng. Vậy nàng sẽ giúp hắn ta một phen, giúp hắn ta sớm ngày siêu thoát, miễn cho ác niệm còn tồn đọng trong lòng hắn ta mà hại người.
Nàng đưa tay ra sau lưng rút một lá bùa, lắc nhẹ, lá bùa tự nhiên hóa thành tro tàn, sau đó bị một cơn gió mang đến bọc lấy luồng oán khí nhỏ kia.
Oán khí yếu ớt nhưng hung ác liên tục tránh né, nhưng khi vừa đụng phải lập tức biến mất, không còn sót lại một chút dấu vết nào.
Nguyên Nguyên thở phào một hơi, vui vẻ nhướng mày, nàng lại tích thêm được một chút công đức. Lâu rồi nàng không làm ăn buôn bán, các tổ sư gia đã nảy sinh ý kiến với nàng từ lâu, bây giờ họ không có lý do để nói nàng không làm việc đàng hoàng, không có chí cầu tiến nữa nhé!
Bên này Nguyên Thiên Tùng dẫn theo ba người mau chóng rời xa nơi thị phi này, không chỉ vậy, về nhà còn phải cho bọn họ bước qua chậu than, xua đi đen đủi trên người.
Nguyên Nguyên đi thẳng đến cổng thành, cùng ba ca ca ngồi chờ xe ngựa của Mã gia gia ở sạp trà. Có lẽ vì mới mưa to nên đường đi lầy lội, hôm nay xe ngựa của Mã gia gia tới chậm hơn ngày thường rất nhiều.
Lúc xe ngựa đến nơi đã tới gần giữa trưa, tuy chậm một chút nhưng dù sao cũng đã tới, lúc này Nguyên Thiên Tùng mới thở phào, cuối cùng có thể đưa đệ muội an toàn về nhà.
Đáng tiếc hắn không thể thở phào hết một hơi này, lúc hắn thấy người theo Mã gia đến đây liền sửng sốt.
“Đại ca… Mẫu thân? Tại sao mọi người lại tới đây.” Không chỉ có thế, hắn còn thấy Lưu đại nương ở bên cạnh yếu đuối không chịu nổi, sắc mặt rất kém.
Mấy người không nói lời nào, dù đứng cách xa nhưng vẫn cảm nhận được bầu không khí nặng nề.
Nguyên Nguyên yên tâm khi nhìn luồng oán khi đi theo đến đây, dù ban ngày vẫn không thể áp chế. Mưa làm đổ cây, cuối cùng oán khí của nàng ta cũng đã lắng lại.
…
Nguyên Thiên Tùng lại xin sư phụ trong xưởng mộc cho mình nghỉ thêm hai ngày, dù mấy ngày này làm việc cũng không thể tập trung, hắn muốn giúp đỡ xử lý ổn thỏa chuyện này trước.
Thật sự đã gặp phải phiền phức lớn…
Lúc hắn nghe Nguyên Vạn Nhất kể lại vẫn không thể nào tưởng tượng được.
Lưu đại nương có một nữ nhi luôn mất tích, bây giờ bà ấy đã tìm được nữ nhi này. Đó là sau trận mưa to, trong nhà bị sét đánh, cái cây nhỏ trong sân của Lưu đại nương bị mưa to và sấm sét đánh ngã.
Nhưng một mình bà không thể dọn được gốc cây trong sân, khiến bà rất lo lắng, vì không dọn cây này thì không có chỗ nuôi gà.
Chỉ có thể sáng sớm lập tức tìm người, mời Nguyên Vạn Nhất là người khỏe nhất và thường ngày có quan hệ tốt nhất tới giúp việc này.
Nguyên Vạn Nhất giúp Lưu đại nương dọn sạch rễ cây, nhưng khi đào rễ lại thấy xương trắng bị chôn vùi bên dưới nhiều năm.
Bộ xương trắng nhỏ đó là của một đứa bé, trên người bộ xương còn treo một cái chuông bạc nho nhỏ.
Nguyên Vạn Nhất cảm thấy việc này chắc chắn không đơn giản, lập tức gọi Lưu đại nương tới xem. Lưu đại nương thấy bộ xương kia liền gào khóc đến mức ngất xỉu.
Bộ xương trắng kia là của nữ nhi Nguyên Đinh Đông đã mất tích nhiều năm của bà ấy, cái chuông trên người nàng là trang sức gia truyền của nhà Lưu đại nương, chỉ truyền cho nữ nhi. Nó do đích thân bà đeo cho khuê nữ, không thể nhận nhầm.
Chuyện lớn như vậy, một người ngoài như Nguyên Vạn Nhất không tiện xử lý, đành phải nói lại việc này với Nguyên mẫu. Lưu đại nương hoang mang lo sợ mất lý trí, còn sau khi Nguyên mẫu biết rõ sự việc lập tức giúp Lưu đại nương ổn định tâm trạng.
Báo quan!
Việc này cần phải báo quan!
Lưu đại nương ngơ ngác, bà chưa từng thấy quan sai, càng chưa từng đến huyện nha, nhưng vì nữ nhi của mình, bà nhất định phải kiên cường.
Nữ nhi bị người ta hại chết, chôn sâu trong viện nhiều năm mà bà ấy không hề phát hiện ra, không thể để nữ nhi bỏ mạng oan uổng như thế.
Cho nên bà ấy tới thị trấn.
Hôm nay Mã gia gia đi muộn. Hôm qua trời mưa to, các nhà các hộ đều bận rộn việc đồng áng không có ai muốn đến thị trấn, cho nên bà ấy vừa vặn đuổi kịp xe.
Nguyên mẫu biết một mình Lưu đại nương thân cô thế cô, nên bà gọi Nguyên Vạn Nhất cùng tới thị trấn giúp đỡ.
Nguyên Thiên Tùng lập tức sắp xếp cho bọn họ.
Trong tiểu viện bày biện đơn giản, Nguyên Thiên Tùng đã tìm được chỗ dừng chân tạm thời. Nhiều người thế này ở quán trọ quá đắc, hắn phải nhờ vào các mối quan hệ tìm được một căn viện bỏ trống, thuê lại với giá rẻ.
Để lưu lại ấn tượng tốt với người ta, Nguyên Đồng Niên và Nguyên Đồng Nguyệt cũng giúp mọi người quét dọn sạch sẽ theo lệnh của Nguyên Thiên Tùng.
Trong căn phòng đơn sơ giản dị, Nguyên mẫu vẫn đang khuyên nhủ Lưu đại nương.
“Tỷ đừng sợ, muội bảo Tam ca nhi nhà muội viết đơn báo án rồi, một lát nữa lão đại sẽ cầm về. Có tờ đơn báo án đã viết rõ ràng, tỷ chỉ cần trình đơn lên, trên công đường nói đúng sự thật với quan huyện lão gia là được rồi.” Nguyên mẫu vỗ tay Lưu đại nương, ý bảo bà ấy yên tâm.
“Ta không sợ…” Giọng nói của Lưu đại nương khàn khàn, còn mang theo chút nức nở: “Ta đau lòng thôi! Đau lòng cho nữ nhi đáng thương của ta… Tại sao số nó lại khổ như thế, tại sao nó lại có một người phụ thân đáng chém ngàn đao như thế…”
Lưu đại nương càng nói càng đau buồn, Nguyên mẫu cũng nhíu chặt mày, không biết nên nói thế nào cho phải, chỉ có thể thở dài, làm một người nghe.
Lưu đại nương nắm chặt nắm tay, hai mắt đỏ bừng: “Phương muội tử, ta nhất định phải tìm ra kẻ đáng chém kia, giết người phải đền mạng, sao có thể để ông ta sống sung sướng.”
“Tỷ yên tâm, ở ác gặp ác, ông ta nhất định sẽ chịu trừng phạt thích đáng.” Trong lòng Nguyên mẫu cũng rất bất bình.
Bà thật sự không ngờ Nguyên Đại Kim, trượng phu đã mất tích của Lưu đại nương lại làm ra loại chuyện này.
Bình thường ở trong thôn, ông ta là người chẳng ra sao, nhưng cũng chỉ như thế mà thôi, không ngờ ông ta lại giết chết nữ nhi của chính mình.
“Từ lâu ta đã cảm thấy không ổn, cái cây trong nhà kia do chính tay Nguyên Đại Kim trồng. Ta còn nhớ rõ, một ngày sau khi Đinh Đông biến mất ông ta đã mang một cái cây từ thị trấn về trồng trong sân, còn nói đợi Đinh Đông trở lại sẽ cho Đinh Đông xem…”
“Sao ta lại ngu như thế, ông ta nói gì cũng tin… Ta nên phát hiện ra từ lâu. Ông ta chưa bao giờ thích Đinh Đông, sau khi trồng cái cây kia ông ta luôn lén lén lút lút, chắc chắn vì lương tâm bất an. Hừ… Ông ta không có lương tâm mới đúng!” Lưu đại nương phẫn nộ mắng liên tục.
Rồi sau đó… Nguyên Đại Kim lén lút bỏ trốn, vứt Lưu đại nương một mình ở nhà.
Chắc chắn ông ta cũng không thể sống nổi trong căn nhà đã chôn khuê nữ.
“Lần này… Thật sự cảm ơn Phương muội tử, nếu không có muội, ta cũng không biết nên làm thế nào mới phải.” Lưu đại nương thật lòng cảm kích.
Nguyên mẫu Phương Ngôn Ngọc không giống bọn họ, bà biết chữ, trong đầu cũng có suy nghĩ riêng, mấy đứa con cũng có năng lực. Nếu không phải Nguyên mẫu giúp bà ấy lo liệu mọi thứ, có lẽ bây giờ bà ấy vẫn còn nằm khóc ở nhà.
Nguyên Nguyên ở gian ngoài quan sát một lúc cũng chưa đi vào.
Sau khi mọi người phát hiện hài cốt của Đinh Đông trong viện của Lưu đại nương cũng không mang theo lại đây, do Nguyên mẫu nói tốt nhất nên giữ nguyên dạng, Nguyên nãi nãi đang giúp trông coi sân nhà Lưu đại nương.



