Mặc dù Chu Lục Hàn bị nhóm người Lý Mẫn Tư kết hợp trêu chọc một phen nhưng anh vô cùng vui vẻ, khóe miệng cong lên, vì gần đây anh có thể cảm nhận thái độ của Đường Thanh Thanh đối với anh đã thay đổi.
Mặc dù trước kia cũng theo ước định mỗi tháng một phong thư chưa từng dừng lại, nhưng từ nội dung trong thư có thể thấy được cô không để tâm, hận không thể một câu rút thành hai chữ, trên tờ giấy viết hai câu đã xong, khiến mỗi lần Chu Lục Hàn đọc thư chưa đến một phút đã đọc hết…
Nhưng lần này anh viết ba trang lớn, dòng chữ trên đó không qua loa như trước, cô dùng ngôn ngữ sinh động miêu tả cuộc sống nhà nông một phen. Quan trọng hơn là mấy tháng trước anh có nhắc đến tấm ảnh nhưng đối phương không đáp lời, lần này im lặng gửi đến.
Quả nhiên thời gian không phụ người có lòng, cô gái cương quyết đến đâu cũng sợ đàn ông đeo bám. Mặc dù bình thường Lý Mẫn Tư không đáng tin, nhưng chủ ý của anh ta không tệ, buổi chiều khi huấn luyện thưởng cho anh ta một phen vậy.
Vì thế, buổi xế chiều trong sân huấn luyện, mọi người trơ mắt nhìn Chu Lục Hàn chọn Lý Mẫn Tư làm đối thủ, sau hai ba lần đánh ngã vẫn không rời khỏi võ đài, liên tục vặn Lý Mẫn Tư ngã trên đất…
Đám người: Đây là thâm thù đại hận gì mà bị sỉ nhục như thế!
Càng đáng thương hơn chính là Lý Mẫn Tư, rõ ràng vừa rồi Chu Lục Hàn nói anh có ý kiến không tồi, phải cảm tạ anh một phen, một giây sau lại bị đánh trong sân huấn luyện.
Lý Mẫn Tư: ??? Cậu cảm kích tôi là vậy sao? Tôi không hiểu?
Đáng tiếc Chu Lục Hàn không tiếp thu được thắc mắc của anh, lại tìm nhược điểm của Lý Mẫn Tư đánh anh ngã trên đất lần nữa. Cuối cùng Chu Lục Hàn cảm thấy đã đến lúc.
Anh kéo Lý Mẫn Tư nằm giả chết trên đất, trầm giọng nói: Vừa rồi tôi đã cho cậu tìm ra mười một chỗ sơ hở, một lát cậu mau phản kháng mau chóng lấp đầy số sơ hở này đi.
Lý Mẫn Tư: Không ngờ cậu cảm kích tôi như thế!
Lý Mẫn Tư lê thân thể mệt mỏi nhào đến, nhắm vào sơ hở và Chu Lục Hàn vừa nói, để báo đáp lại anh cũng có chủ ý với Chu Lục Hàn.
Đảm bảo Chu Lục Hàn sẽ được “Khích lệ”.
Thời gian không nhanh không chậm trôi qua đến cuối tháng sáu, năm nay nhiều nắng nên lúa chín nhanh. Đại đội trưởng nhìn sắc trời, quyết định cắt lúa nước trước một tuần.
Với khí hậu ở thôn Giang Hạ, một năm có thể trồng hai vụ lúa nước. Bây giờ là lúc quý một và quý hai nối tiếp nhau, đại đội trưởng ra lệnh một tiếng, mọi người đều bận rộn.
Bình thường Đường Thanh Thanh chỉ chăn heo, nhưng vào ngày mùa, tất cả mọi người bận rộn, cô cũng được gọi đi vào ruộng giúp đỡ.
Dựa vào thân thể yếu ớt của cô, đại đội trưởng không muốn đã bận rộn phải cử một người chăm sóc cô nên quyết định để cô nấu nước trong đại đội, ngâm trà giải nhiệt đưa đến ruộng cho mọi người.
Chuyện này nói ra thì nhẹ nhàng nhưng không hề nhẹ, mặc dù không cần chịu nắng nhưng một thùng nước trà cũng rất nặng. Đường Thanh Thanh nghĩ trước đó đại đội trưởng đã giúp đỡ cô rất nhiều nên hôm nay không ỉu xìu nữa, còn cố ý lấy một viên linh khí để phòng ngừa sức mình không chịu được.
“Thanh Thanh, hôm nay em đưa trà đến sao?” Chị Hai Tần hơi kinh ngạc.
Đường Thanh Thanh gật đầu: “Người đưa trà bị đại đội trưởng sắp xếp làm ruộng rồi, bên chuồng heo không bận lắm nên đại đội trưởng bảo em đến giúp.”
Nhìn thấy người trong ruộng đã uống nước trà, cô vội lấy phần tiếp theo ra.
Dược liệu để ngâm trà lạnh do đại đội trưởng cho, bên trong có vân hương và cỏ lá tre, còn có hạ khô thảo. Vì đường quý giá nên đại đội trưởng chỉ cho một nắm, cho vào nồi không có cảm giác gì, sau khi nấu xong Đường Thanh Thanh uống một hớp.
Nói thật, hương vị của trà này không ra gì, nhưng hiệu quả giải nhiệt không tệ. Đặc biệt là khi trời nóng chiếu cả người nóng hổi, uống một bát trà lạnh cả người cảm thấy vô cùng thoải mái.
Buổi sáng không đủ thời gian, nước trà chỉ có thể hơi ấm. Sau khi đưa trà xong cô trở về nhân dịp qua bờ ruộng hái lá bạc hà, nấu nước làm nồi trà giải nhiệt. Lần này dư thời gian, cô đặt thùng trà vào giếng nước, sau buổi trưa sẽ có cảm giác mát lạnh!
Cách hay này là khi cô đi đưa nước trà chị Hai Tần nói với cô.
Mặc dù sẽ hơi vất vả nhưng có thể làm trà giải nhiệt cho người làm ruộng uống ngon hơn, Đường Thanh Thanh cảm thấy rất hài lòng.
Quả nhiên, buổi chiều trà giải nhiệt rất được hoan nghênh, rất nhiều người uống xong một bát còn rót sẵn một bát để đó.
“Bé Thanh Thanh, trà này của cháu lạnh lâu thật đấy, mùi vị không tệ!”
“Đúng đó đúng đó, mấy hôm nay uống trà nóng không giải nhiệt được, trà buổi chiều hôm nay ngon hơn.”
Thừa dịp uống trà mọi người trò chuyện mấy câu, đa phần đều khen Đường Thanh Thanh, thậm chí có thôn dân hỏi rõ ngày mai cô có mang trà giải nhiệt đến nữa không.
“Chuyện này đại đội trưởng sắp xếp, cháu không rõ lắm, cô chú uống hết chưa, cháu mang đến ruộng khác đấy!” Đường Thanh Thanh nói nửa câu sau lên giọng, những người chưa được uống vội chen lên.
Nhìn thấy trà trong thùng vơi dần đi, cô không hề lo lắng. Buổi chiều khi cô pha trà ngon lại mát lạnh đã đoán được sẽ có tình huống này nên trước khi đi đã nấu một thùng đặt trong giếng, chờ một lát đem qua là được.
Vì như thế nên buổi chiều lúc kết thúc công việc, rất nhiều thôn dân đi tìm đại đội trưởng bảo ngày mai anh hãy tiếp tục sắp xếp cho Đường Thanh Thanh pha trà giải nhiệt.
“?…” Đại đội trưởng khó hiểu, hôm nay Đường Thanh Thanh chỉ đến phụ giúp thôi. Cô chỉ là nhân viên cơ động, nơi nào cần sẽ sắp xếp đi làm chỗ đó, hôm nay cô đi pha trà giải nhiệt vì không làm được chuyện khác mà thôi.
Ngày mai anh định cho cô đi nhặt hạt kê trong ruộng cùng bọn trẻ rồi…
“Haiz, vậy cậu sắp xếp người đi pha trà đi nhặt hạt kê không được sao?” Bà Tần nhìn đại đội trưởng, người này đúng là đầu óc chậm chạp, chuyện này có gì khó khăn chứ, Thanh Thanh pha trà giải nhiệt ngon thì bảo cô ấy nấu là được.
Mười ngày qua mọi người bận rộn, chắc chắn mọi người hi vọng có thể được ăn uống ngon, chỉ cần không liên quan đến nguyên tắc thì bình thường đại đội trưởng sẽ không từ chối.
Vì thế ngày hôm sau, Sở Tú chuẩn bị đi pha trà giải nhiệt bị đại đội trưởng sắp xếp cho đi nhặt ngũ cốc cùng nhóm trẻ con trong đại đội.
Chuyện này tương đối nhẹ nhàng, nếu một ngày có thể nhặt được bốn rổ ngũ cốc thì đã có sáu công điểm, còn cao hơn pha trà giải nhiệt.
Đại đội trưởng vốn nghĩ Sở Tú sẽ rất vui vẻ, dù sao chuyện này anh thường dành cho người cần chăm sóc trong đại đội, cô gái Sở Tú này có vẻ khỏe mạnh, bình thường anh đều cho làm việc nặng.
Phần 27:
Thật không ngờ…
“Sao thế, cô không muốn đi nhặt hạt kê sao, không thì hôm nay tiếp tục đi gieo hạt?” Dù sao công việc thích hợp chỉ còn hai việc này, tùy cô chọn, ý của đại đội trưởng rất rõ ràng.
Sở Tú cắn răng: “Đại đội trưởng, không phải trước kia sắp xếp cho tôi đi pha trà giải nhiệt sao?”
“Đúng thế, nhưng người trong đại đội nói cô pha trà giả nhiệt có mùi vị không ngon, hiệu quả không tốt nên tôi chỉ có thể đổi người khác làm.”
Sở Tú nghe đại đội trưởng bình tĩnh vả mặt mình như thế, cô chỉ có thể gật đầu đồng ý đi nhặt hạt kê.
“Đi đi, nửa công điểm một rổ, người tính công sẽ kiểm tra, làm nhiều ăn nhiều.” Đại đội trưởng nói xong rời đi.
Mấy ngày nay anh vô cùng bận rộn, thỉnh thoảng anh phải đi xem việc làm ruộng tránh cho có người lười biếng, nếu như xảy ra vấn đề cũng phải tìm anh xử lý. Đại đội trưởng chỉ hận mình không thể phân thân làm tám, đương nhiên không có thời gian chú ý đến tâm trạng của cô gái này.
Sở Tú cầm rổ đi xuống ruộng, mặt trời chiếu thẳng vào người, chỉ chốc lát sau quần áo đã nóng bỏng. Cô càng nghĩ càng không phục, rốt cuộc ai pha trà giải nhiệt ngon hơn cô?
Phải biết nguyên vật liệu đều do đại đội trưởng đưa, chẳng lẽ lúc đó đại đội trưởng đưa cho đối phương nhiều hơn sao?
Cô nghĩ đến chuyện đối phương có thể ngồi trong nhà không cần phơi nắng thì vô cùng tức giận, lại thêm mặt trời chiếu rọi, cô chỉ hận không thể mau chóng đi đến bờ ruộng. Song, không biết vì sao cô đã nhặt hơn nửa tiếng chỉ được nửa rổ.
“Bên kia làm sao vậy, tất cả mọi người vội vàng làm gì thế?” Sở Tú hỏi thằng bé nhặt hạt kê ở bên cạnh.
“Uống trà giải nhiệt đó.” Hắc Oa trả lời ngắn gọn, buổi sáng chị Thanh Thanh đã nói lúc cô đem trà giải nhiệt đến sẽ mang theo thức ăn ngon. Bây giờ cậu phải nhanh chóng nhặt hết hạt kê, đến lúc đó mới được ăn.
Thì ra đây là người khiến trà giải nhiệt của cô bị so sánh!
Sở Tú không phục, cô cầm rổ nhỏ đi lên bờ về phía bình trà.
Cô muốn nhìn xem trà giải nhiệt gì khiến người trong thôn khen không dứt lời.
“Ừm?” Hương vị không tệ!
Sở Tú nếm thử một miếng đã bị đẩy ra ngoài.
Đúng lúc cô không muốn uống trà lắm, vì thế hỏi người đang nói chuyện phiếm bên cạnh: “Trà này ai pha thế?”
“Bé Thanh đó, Đường Thanh Thanh ở bên kia núi.” Người kia đang nói chuyện vui vẻ với người khác, thấy Sở Tú đang hỏi vẫn dành thời gian trả lời cô.
“Đường Thanh Thanh? Lại là cô ta…” Trong chớp mắt trà giải nhiệt này không ngon nữa.
Người này đúng là âm hồn không tan, vất vả lắm cô mới thuyết phục mình đừng nghĩ chuyện chăn heo nữa, dù sao mình chỉ là người ngoài không bằng người bản địa, nhưng sao người này lại muốn cướp việc pha trà giải nhiệt của cô nữa thế.
Khinh người quá đáng, bọn họ đúng là khinh người quá đáng.
Cô không muốn nhìn nữa, tức giận vội vã cầm rổ đi vào ruộng.
Lúc cô quay lại, Hắc Oa đã nhặt một rổ hạt thóc đang báo tên với người tính công.
“Nhanh vậy sao?” Nhìn thấy nửa rổ hạt kê của mình, Sở Tú không quan tâm chuyện khác, bắt đầu tập trung nhặt.
Cô chịu pha trà giải nhiệt không bằng Đường Thanh Thanh nhưng không đến nổi nhặt hạt kê không bằng một đứa bé chứ!
Không không không, chuyện này không thể nào!
Sở Tú không muốn thừa nhận sự thật đáng sợ như thế, cô tăng tốc độ nhặt.
Lần này trồng vội gặt vội hoàn thành vào ngày mười hai, gần đây ngày nào cũng có mặt trời chiếu sáng bộc lộ sự nóng bỏng của mình, nên thóc đại đội phơi rất nhanh khô.
Ngày thứ mười lăm, đại đội trưởng dẫn theo mấy người khỏe mạnh trong làng kéo lương thực đi nộp, sau khi trở về gõ chiêng gọi mọi người đến để chia hạt kê.
Gạo là lương thực quý giá, chỉ có tháng bảy và tết hàng năm thì đại đội mới phát một phen. Năm nay mùa màng tốt, lương thực hạt nào cũng tròn đầy, sản lượng rất tốt, đại đội trưởng và bô lão, kế toán cùng bàn bạc quyết định mỗi người được chia bảy mươi lăm ký hạt kê.
Sau khi được chia lương thực, Đường Thanh Thanh vô cùng vui vẻ, cô cố ý vơ vét rau thịt tồn trong kho, còn đi chọn dưa hấu làm tráng miệng sau bữa ăn.
Năm nay trồng dưa hấu tương đối trễ, năm ngoái lúc này cô đã được ăn rồi, nhưng năm nay mới bắt đầu chín.
Trước đó trồng hơn một trăm hạt giống, Hắc Oa lấy hai mươi hạt, bây giờ cô còn giữ lại tám mươi bảy hạt. Nếu tính một hạt trồng được hai quả dưa thì năm nay có thể thu hoạch một trăm bảy mươi tư quả.
Thứ này không bảo quản lâu được nên Đường Thanh Thanh hơi lo lắng.
Ngày hôm sau cô đi chuồng heo vẫn tỏ vẻ buồn rầu.
Đúng lúc đại đội trưởng đến kiểm tra chuồng heo, thấy sắc mặt Đường Thanh Thanh không tốt, anh lo lắng hỏi: “Sao thế, có phải cảm thấy không khỏe không?”
Đường Thanh Thanh lắc đầu.
“Vậy có chuyện gì, em có việc thì nói xem anh có thể nghĩ cách giúp em không, không thì em cứ ủ rũ như thế có thể nghĩ ra cách sao?”
Đường Thanh Thanh nghĩ đúng thế thật, lại thêm đến bây giờ đại đội trưởng luôn chăm lo cho cô, nên cô mạnh dạn nói chuyện đó với đại đội trưởng.
“Năm nay em trồng nhiều vậy à, bây giờ anh đang có cách nhưng phải đến nhà em xem mới quyết định được.” Đại đội trưởng nghĩ một phen rồi nói.
“Đi thôi đi thôi, bây giờ đại đội trưởng có rảnh không, em cùng anh đi xem.” Đường Thanh Thanh vội vàng, cô không còn cách nào khác, bây giờ thời tiết tốt, dưa mỗi ngày mỗi chín, cô đã nhờ các con vật nhỏ trong nhà ăn giúp, thỉnh thoảng còn đưa đi đại đội.
Song, tốc độ ăn không kịp tốc độ chín.
Vừa nói xong, đại đội trưởng đã theo Đường Thanh Thanh đi nhà họ Đường.
Đại đội trưởng nhìn sân sau, phát hiện Đường Thanh Thanh không nói dối.
Cô trồng dưa hấu hơn nửa sân, đi nhìn xem thấy dưới lá cây xanh biếc có một quả dưa. Đường Thanh Thanh không hẹp hòi, sau khi đi vào vườn cô chọn một quả chín đi vào phòng bổ ra.
Đây là dưa hấu hạt đen, nghe nói có nhiều nơi gọi nó là dưa đá, đặc điểm của dưa này là quả to ruột đỏ hạt đen.
Dưa của nhà họ Đường lại là cực phẩm trong cực phẩm, cắn một miếng, nước đỏ tươi bắn ra ngoài ngọt ngào lạnh buốt.
“Thanh Thanh, em tính xem mình có bao nhiêu dưa?” Đại đội trưởng cắn một quả dưa, cảm thấy suy nghĩ của mình có thể thực hiện được.
Mấy ngày nay bổ quả dưa hấu nào cũng mười mấy cân, nặng nhất khoảng hai mươi ba cân. Năm nay không dùng linh khí ươm giống, chim đến ăn dưa không nhiều, Đạp Tuyết có thể trông được nên cô bỏ mặc cho dưa tự mọc.
Cho dù bán được một trăm năm mươi quả dưa cũng khoảng hai nghìn năm trăm đến ba nghìn cân.
Đại đội trưởng suy nghĩ, lúc trước anh chưa từng bán dưa hấu. Song, năm ngoái sau khi Đường Thanh Thanh đưa dưa thì anh đã đi hỏi thăm một phen, đây là loại sản phẩm mới chỉ được nghiên cứu ra trong mấy năm gần đây, hương vị ngon lại hiếm có, bán được giá, một xu một cân không thành vấn đề.
Cho dù như thế, mấy nghìn cân dưa không phải số lượng nhỏ, anh chỉ nghĩ vào phiên chợ mỗi tháng sẽ dùng danh nghĩa đại đội để bán, nhưng hôm nay xem ra người trong thôn không chắc sẽ đồng ý tiêu tiền để ăn dưa.
Nếu không thì lên trấn hỏi xem?
Đại đội trưởng nói ý tưởng của mình cho Đường Thanh Thanh nghe, muốn xem cô có suy nghĩ khác không.
Kết quả, Đường Thanh Thanh nói trôi chảy: “Chuyện này em không hiểu nhiều, không thì đại đội trưởng sắp xếp chuyện này đi.”
Dù sao cô trồng dưa chỉ để cho mình ăn, năm nay không tốn nhiều tâm tư vào nó nên có thể đổi được bao nhiêu tiền thì hay bấy nhiêu chứ sao.
Đại đội trưởng thấy Đường Thanh Thanh không để ý, anh đành phải để tâm nhiều hơn. Tuy nói mỗi tháng đồng chí Chu sẽ gửi tiền cho cô nhưng công việc của anh ta không an toàn, lại còn chưa kết hôn, chuyện sau này không nói chắc được.
Chị Đường đã gửi gắm con cho anh thì đương nhiên anh phải chăm nom nhiều hơn, đại đội trưởng quyết định trở về suy nghĩ một phen nhìn xem có cách nào tốt để giải quyết chuyện này không.
Đại đội trưởng cầm nửa trái dưa mà Đường Thanh Thanh cố chấp phải đưa anh, hôm nay em trai anh là Đại Hỉ được nghỉ.
“Anh, anh lấy dưa hấu ở đâu thế, ăn rất ngon đó.”
Anh thấy em trai ăn không ngẩng đầu lên cũng không nói gì, chỉ ở bên cạnh nhìn cậu ăn.
Sau khi cậu ăn xong, anh nói: “Đây là dưa do chị Thanh Thanh của em trồng, năm nay em ấy trồng cùng Hắc Oa, kết quả hạt giống nảy mầm, dưa trong nhà ăn không hết nên đang buồn bã kia kìa.”
“Ôi trời, đây đúng là đói thì đói chết, no thì no chết, bọn em ở trên trấn muốn mua dưa hấu còn phải dậy sớm xếp hàng kia, kết quả mọi người lại ăn không hết…” Đại Hỉ nói câu sau còn liếc mắt nhìn.
“Trên trấn có bán dưa hấu nữa à?” Đại đội trưởng thắc mắc, anh không có việc gì sẽ không đi ra ngoài nên không biết rõ nhiều thứ bên ngoài.
Đại Hỉ gật đầu: “Chỉ là hay bị đứt hàng, em chỉ mới ăn một lần.”
Lời này khiến đại đội trưởng mở rộng suy nghĩ, đúng thế, nông dân bọn họ không ăn nổi thì còn người ở trấn mà.
Bọn họ có công việc, mỗi tháng có tiền lương cố định, ít nhất cũng hai mươi đồng, lấy ra hai đồng mua dưa hấu không cần suy tư!
Sau khi nghe ngóng Đại Hỉ nói chuyện về dưa hấu, cuối cùng anh hạ quyết tâm, nhân lúc chưa đến buổi chiều lại đi tìm Đường Thanh Thanh nói chuyện dưa.
Anh muốn lên trấn tìm người quen xem bọn họ có ăn dưa không. Nếu tình hình không tệ thì anh sẽ cân nhắc sang năm trong thôn sẽ trồng dưa.
Dù sao anh đã nghe Đường Thanh Thanh nói, thật ra dưa này không kén đất, trong ruộng màu mỡ có thể trồng, lại có thể trồng ở đất hoang, sự khác nhau giữa hai bên chỉ là vấn đề sản lượng mà thôi.
Đại đội trưởng nghĩ mình có thể tìm đường ra cho đại đội, cả người trở nên đầy sức sống.
…
“Thanh Thanh, em đến đây làm gì thế?”
Đường Thanh Thanh còn chưa kịp trả lời thì bên cạnh đã có người nói giúp: “Đây là hợp tác xã mua bán trên trấn à, con bé nhà họ Đường trồng được thứ tốt gọi là dưa hấu, đại đội trưởng tìm người đến thu mua.”
“Ồ…” Người kia nghe xong phát ra tiếng hâm mộ.
Đúng thế, lần này đại đội trưởng hành động rất nhanh, lần này dưa hấu nhà họ Đường dùng danh nghĩa của đại đội hợp tác với hợp tác xã mua bán trên trấn, bán tám phần dưa.”
Quan trọng là hợp tác xã mua bán nghe nói thôn Giang Hạ có mấy nghìn cân dưa hấu thì phái một chuyến xe đến, không cần bọn họ đưa qua nữa.
Nhà Hắc Oa cũng trồng hai mươi hạt giống dưa, đây là Hắc Oa khóc rống lên khiến chị Hai Tần đau lòng mới chừa một phần đất trống để trồng. Lần này nghe nói có người đến thu mua dưa của nhà Đường Thanh Thanh, cô vội đi hỏi đại đội trưởng, nhà cô có mấy quả dưa chín, có thể bán luôn không.
Kết quả đương nhiên mọi người đều vui vẻ, trước đó hợp tác xã mua bán trên trấn chỉ đến lấy một ít dưa, bọn họ nghĩ thứ này giá cao, không chắc có người muốn nếm thử, không ngờ sau khi chở về đã bán sạch.
Sau đó nhân viên thu mua đi tiếp, dưa hấu cũng bán hết sạch.
Bây giờ hiếm có người bản địa trồng, hương vị còn ngon hơn lần trước.
Còn gì để nói nữa, có bao nhiêu lấy hết bấy nhiêu!
Sau khi xe hợp tác xã mua bán rời đi, tất cả mọi người vô cùng tò mò vây quanh cửa nhà họ Đường.
“Thanh Thanh, dưa hấu này em trồng thế nào?” Đây là nhìn thấy người ta kiếm tiền nên mình cũng muốn làm theo.
Đáng tiếc, đại đội trưởng rất nghiêm khắc trong việc này. Tiếp theo anh muốn thống nhất trồng trong đại đội, trong nhà thôn dân có thể trồng lẻ tẻ một hai hạt nhưng không thể vượt qua năm hạt. Nói cách khác, bọn họ muốn làm theo Đường Thanh Thanh như năm nay là không thể nào.
Có vài người đang hỏi hôm nay Đường Thanh Thanh bán thứ này bao nhiêu tiền.
Chuyện này chưa đợi Đường Thanh Thanh mở miệng, đại đội trưởng đã trả lời: “Nhà họ Đường và nhà họ Tần trồng thứ này là vì làm thí nghiệm cho đại đội của chúng ta, lần này người thu mua cũng là tôi đi tìm chủ nhiệm công xã lấy giấy chứng nhận. Đây là đại đội chúng ta thí nghiệm trước, tiền kiếm được sẽ góp hai phần ba vào đại đội để đổi công điểm cho bọn họ, còn một phần ba là phí cực nhọc…”
Lúc trước bọn họ đã bàn chuyện này, không sợ không chia chỉ lo chia không công bằng. Tất cả mọi người cực khổ vùi đầu làm ra, em trồng đồ trong nhà bán lấy tiền sẽ không thích hợp. Vì để tránh cho vài người ghen tỵ, bọn họ lấy danh nghĩa đại đội Giang Hạ mà làm.
Đúng lúc đại đội trưởng quyết định sang năm đại đội trồng dưa hấu, vậy nhóm Đường Thanh Thanh sẽ thay đại đội làm thí nghiệm.
Quả nhiên vừa nghe như thế, trong lòng mọi người dễ chịu hơn nhiều. Hơn nữa, Đường Thanh Thanh biết cách làm người, cô đi sân sau tìm dưa còn lại lấy mấy quả bổ ra cho mọi người ăn.
Mọi người càng hài lòng hơn, khen Đường Thanh Thanh giỏi, có thể trồng loại cây mới như thế.
Cũng vì chuyện hôm nay mà đất riêng của nhà Đường Thanh Thanh xuất hiện trước mặt mọi người.
Trước kia mọi người biết trước khi qua đời ba mẹ có để lại cho cô căn nhà lớn, nhưng bọn họ không rõ sau tường vây kia đất riêng rộng thế nào. Cuối cùng hôm nay tất cả mọi người đã mở tầm mắt.
Đường Thanh Thanh không biết ứng phó với người khác, chuyện đó đại đội trưởng và chị Hai Tần biết rõ. Chị Hai Tần thấy mọi người đã ăn dưa xong, vội dắt mọi người rời khỏi nhà họ Đường.
Cuối cùng để lại ngôi nhà yên tĩnh, Đường Thanh Thanh vô cùng hài lòng.
Lần này hợp tác xã mua bán trên trấn đã mua hết dưa chín, nếu khong phải Đường Thanh Thanh nói còn mấy quả chưa chín thì có lẽ những người kia sẽ không để lại cho cô quả nào cả.
Chuyện này sao Đường Thanh Thanh đồng ý được!
Dưa hấu này một năm trồng một lần, vất vả hai ba tháng hơn cũng phải ăn cho đã ghiền chứ. Mỗi ngày Đạp Tuyết canh giữ dưa hấu vất vả, phần ăn cho nó không thiếu được.
Phần 28:
Huống chi có người gửi thư nói nhớ cô từ sớm, muốn cô đi qua thăm anh.
Trước đó, trong đại đội có việc bận rộn, cô không thể chỉ nghĩ cho bản thân nên không trả lời. Bây giờ ngày mùa đã kết thúc, tiếp theo đến tháng chín tương đối rảnh rỗi, Đường Thanh Thanh nghĩ không thì mình đi một chuyến nhỉ?”
Nếu như đi qua thì phải mang theo ít thức ăn…
“Cái gì? Em muốn đi thăm người thân?”
Đường Thanh Thanh gật gật đầu: “Đúng thế, Chu Lục Hàn bảo em đi thăm. Bây giờ anh ấy đã thăng chức, nói có thể xin được nhà ở, bảo em qua đó lựa chọn…”
Đại đội trưởng không đồng ý lắm, dù sao công việc chăn heo của cô bị tranh giành nhiều, nếu sắp xếp cho những người khác làm thì sau khi cô quay về nên sắp xếp làm việc gì chứ?
Song, Đường Thanh Thanh nói đúng, anh không thể từ chối…
“Vậy việc chăn heo của em làm sao bây giờ?” Đại đội trưởng ném vấn đề lại cho cô.
Chuyện này Đường Thanh Thanh đã nghĩ từ sớm: “Chuyện này sắp xếp chị Hai Tần làm được không?”
Đại đội trưởng không muốn, chị Hai Tần là người rất giỏi đấy.
“Đại đội trưởng, em đi thăm người thân sẽ không đi lâu, hơn nữa lần trước chị Hai Tần trồng vội gặt vội rất vất vả, mấy hôm nay không khỏe, chị ấy đi chăn heo rất phù hợp.” Đường Thanh Thanh biện luận.
Đại đội trưởng nghĩ đến chuyện mấy hôm trước trông chị Đường có vẻ mệt mỏi nên đồng ý.
Lần này Đường Thanh Thanh không đi lâu, đại đội trưởng chỉ phê duyệt cho cô nghỉ nửa tháng.
“Cũng được!” Đường Thanh Thanh cầm giấy giới thiệu, hài lòng đi về nhà.
Ha ha, cô phải viết thư cho Chu Lục Hàn nói cho anh biết cô sẽ đi qua.
Khi vừa đến nơi này, Đường Thanh Thanh không quen viết bằng viết chì, mỗi lần viết thư chỉ hận không thể viết nhanh cho xong, vì chữ quá xấu cô không muốn để người khác nhìn thấy. Bây giờ trải qua nhiều này rèn luyện, chữ của cô đã đẹp hơn rồi.
Đường Thanh Thanh vô cùng đắc ý, gần đây khi viết thư cho Chu Lục Hàn cô viết rất nhiều, muốn cho anh nhìn thấy sự tiến bộ của mình.
Đáng tiếc Chu Lục Hàn không hiểu tâm tư của cô, lúc hồi âm lại chỉ mấy lỗi chính tả.
Người đàn ông này, nên độc thân luôn đi!



