Skip to main content

Trang chủ Một đời linh trù làm ruộng ở những năm 60 Chương 6: Lên núi lần nữa

Chương 6: Lên núi lần nữa

10:51 sáng – 21/07/2025

Sau khi ăn cá nướng và những thứ đồ mang lên núi, mọi người quét dọn sân bãi, lại đào bùn lấp nơi nhóm lửa rồi mới ôm bụng xuống núi.
Nói thật, bọn họ ăn trên núi rất nhiều lần, chỉ có lần này ăn vui vẻ nhất.
Trong lòng nhóm trẻ thầm nghĩ: Không biết sau này lão đại có gọi chị Thanh Thanh đi nữa không.
Ở bên ngoài cả buổi chiều, thân thể yếu ớt của Đường Thanh Thanh chịu không nổi. Cô không còn sức đi sân sau ngó một phen đã nằm lên giường.
Hôm qua đi lên núi, lúc trở về không dùng khăn nóng xoa, cuối cùng đã xuất hiện hậu quả.
Từ trên giường đi qua ghế, chỉ mấy bước ngắn ngủi mà Đường Thanh Thanh tốn gần mười phút. Trong quá trình này không chỉ chân bị tê mà xương cốt cùng đau ê ẩm.
Thân thể yếu ớt này khiến Đường Thanh Thanh chịu không được.
Năm đó ở Tu Tiên Giới, mặc dù cô tốn rất nhiều thời gian vào việc bếp núc nhưng không hề buông lỏng việc tu luyện linh khí, không thì đã không thể đi qua lại giữ bí cảnh.
Song, hôm nay chỉ lên núi một chuyến đã thành như thế này.
Đường Thanh Thanh không chấp nhận được nhưng cũng không tiếp tục phí linh lực suy nghĩ nữa, cô khống chế linh lực di chuyển toàn thân, cảm giác tê dại hoàn toàn tan biến.
Sau khi cảm thấy thân thể đã khỏe, Đường Thanh Thanh không muốn tu luyện nữa. Cô đi đến sân sau, đầu tiên là nhìn nơi chôn viên linh khí, không phát hiện gì bất thường, dường như chất đất không hề thay đổi.
Chẳng lẽ… Cô đã nghĩ nhiều rồi sao?
Đường Thanh Thanh không muốn từ bỏ, cô nhìn viên linh khí đã tiêu hao không còn bao nhiêu, lại lấy hai viên khỏi hộp tiếp tục chôn xuống.
Nói không chừng vì linh khí trong viên linh khí quá ít nên không thể khiến chất đất thay đổi.
Đường Thanh Thanh suy nghĩ lạc quan.
Dù sao mười viên linh khí chỉ đủ để cô sống hơn mười ngày mà thôi, nếu như trồng linh tài thành công thì cô có thể sống như người bình thường.
Làm xong xuôi việc bên này thì cô lại nhìn rau đang trồng trong đất.
Mấy hôm nay cô dựa vào lời bà Tần nói mà tưới nước, nhưng những hạt giống này không hề nhúc nhích, không biết hôm nay có khác biệt gì không.
“Ôi… Nảy mầm thật rồi?” Đường Thanh Thanh vô cùng kinh ngạc.
Những hạt giống này vốn không thể thành linh tài, nhưng trước khi cô nghĩ ra cách trồng được linh tài thì thực phẩm bình thường có thể khiến cô no, duy trì dinh dưỡng cần thiết cho cơ thể.
Hơn nữa, đây là lần đầu tiên cô trồng trọt thành công, có ý nghĩa vô cùng to lớn.
Đường Thanh Thanh ôm tâm trạng phấn khởi, nhìn mảnh đất này một phen, nhưng chỉ có hạt giống bắp ngô nảy mầm, những cây khác không có động tĩnh gì cả.
Đến khi Đường Thanh Thanh không nhịn được nữa, cô chuyển linh khí cho hạt giống đậu giác, khi cảm nhận được hạt giống tràn đầy sức sống mới dừng.
Ha ha… Buổi chiều lại đến nhìn xem, chắc chắn những hạt đậu này sẽ nảy mầm.
Làm xong chuyện buổi sáng, không còn việc gì làm nữa, Đường Thanh Thanh tản bộ mấy vòng trong nhà sau đó quyết định đi tìm Hắc Oa.
“Chị Thanh Thanh, chị muốn lên núi nữa sao? Trong hồ nước kia không có cá nữa rồi.” Hắc Oa nghĩ rằng hôm qua Đường Thanh Thanh ăn được cá ngon nên nghiện.
Không nói đến chuyện đó, tay nghề của chị Thanh Thanh không tệ, so với chị ấy làm thì những thứ trước đó bọn họ làm chỉ là thứ rác rưởi, đúng là lãng phí thịt kiếm không dễ dàng.
Hắc Oa nghĩ như thế thì tỏ vẻ tiếc nuối.
Đường Thanh Thanh nhìn sắc mặt đã biết nhóc con này nghĩ sai, cô đưa tay khẽ gõ trán cậu bé, nhìn cậu bé nhìn mình với vẻ lên án, chậm rãi nói: “Hôm qua khi bắt cá chị đã cảm thấy kỳ lạ, xung quanh ao nhỏ kia không có suối, cá từ đâu mà có? Mà sau khi em vớt cá rồi, chị quan sát thật lâu mà không nhìn thấy cá con, rõ ràng chuyện này không hợp lẽ thường, cho nên chị muốn lên đó xem thử.”
“Không có cá con à?” Hắc Oa nhớ kỹ lại, cậu bé không để ý có cá con lớn lên hay không, đối với cá con không thể ăn được cậu bé không chú ý nhiều.
Nhưng cậu tin tưởng lời chị Thanh Thanh nói.
Hắc Oa không do dự nữa, cậu bé lấy gùi nhỏ ra, dùng hành động chứng minh suy nghĩ của mình.
“Chị Thanh Thanh, hôm nay chúng ta lên núi không chắc có cá, trước hết đừng nói với bọn Tam Dương.” Tránh cho đám bạn nhỏ thất vọng.
Đương nhiên Đường Thanh Thanh sẽ không từ chối, ban đầu cô muốn đi một mình, chỉ là ao nước kia do Hắc Oa phát hiện, có một phần công lao của Hắc Oa. Hơn nữa, hôm qua đứa bé này ăn thịt cá cũng không quên dẫn cô theo, đương nhiên Đường Thanh Thanh sẽ không keo kiệt.
Cô nghĩ, nếu hôm nay tìm được ao cá khác thì tất cả đều vui vẻ, nếu không tìm được thì cô sẽ dẫn dụ những con vật nhỏ tham ăn đi ra.
Dù sao hôm nay lên núi nhất định phải có thu hoạch.
Hắc Oa không biết mình đã nắm chắc phần thắng, cậu bé còn đang cẩn thận dẫn đường.
“Chị Thanh Thanh, lúc đó em ở đây “Soạt” một phát trượt xuống, sau đó phát hiện ra đường đến ao nhỏ. Sau đó em tìm xung quanh, chỗ này ngoại trừ cỏ cho heo ăn mọc cao thì không còn gì khác.”
Hắc Oa không nói vì trước kia chưa nuôi lớn mấy con cá, nên có một khoảng thời gian cậu bé thường phải nhổ cỏ heo mang về, tránh cho người trong thôn đến đây tìm cỏ heo lại hủy luôn trụ sở bí mật của cậu.
Đường Thanh Thanh giả vờ chăm chú xem xét, thật ra cô dùng linh lực điều tra. Cô biết Hắc Oa nói không sai, vì xung quanh đây không có ao nước nhỏ nào cả, mà ở hướng khác lại có hơi ẩm truyền đến.
Cô giả vờ mình phát hiện ra gì đó: “Hắc Oa, dường như phía dưới có dòng sông ngầm. Em nhìn cây cỏ phát triển tươi tốt theo mạch nước ngầm nè, chúng ta đi theo mạch nước ngầm này xem thử nhé?”
Mặc dù Hắc Oa không rõ mạch nước ngầm là gì, nhưng cậu bé vô cùng tin tưởng Đường Thanh Thanh, không suy nghĩ đã đồng ý: “Được, chị Thanh Thanh đi trước, em đi sau, em xem trong những bụi cỏ này có ẩn giấu gì không.”
Nơi mạch nước ngầm đi qua không hề bằng phẳng, có đôi khi ở giữa xuất hiện bụi gai lớn, bọn họ phải đi vòng mới qua được.
Sau khi Đường Thanh Thanh đi đến nơi có cảm giác ẩm ướt đã lâu, cho dù Hắc Oa thường chạy lên núi chơi cũng vô cùng mệt mỏi, liên tục ở bên cạnh thở “Hồng hộc”.
“Hắc Oa, chúng ta nghỉ ngơi một chút đi, sau đó nhìn xem xung quanh, chị cảm thấy nơi này có đường nước chảy.”
Đường Thanh Thanh hưng phấn, nhìn dáng vẻ mờ mịt của Hắc Oa tiếp tục giải thích với cậu bé: “Em nhìn xem, có phải sau khi chúng ta đến đây cảm giác không khí ẩm ướt hơn, sờ lên mặt có cảm giác có hơi nước.”
“Chị Thanh Thanh, sờ lên mặt đúng là có hơi nước, đây là mồ hôi của chúng ta.”
“Hừ, em không tin thì chờ một lát chị tìm cho em xem, để em biết sự lợi hại của chị.”
Dù sao Đường Thanh Thanh cũng chỉ vừa bắt đầu luyện thể lực, hơn nữa đi đường đều dùng linh khí dò xét, lúc này đã vô cùng mệt mỏi.
Song, sau khi cãi nhau mấy câu với Hắc Oa, sức lực đã khôi phục lại một chút, cô chậm rãi đi đến nơi vừa thăm dò.
Nơi này vốn là núi đá dày đặc, hơn nữa bụi gai mọc ở khắp nơi, không cẩn thận sẽ bị nó đâm đau, bình thường trẻ con sẽ không chạy đến đây chơi.
Nhưng Đường Thanh Thanh có linh khí, cô dò xét một phen, nơi này có đồ gì cũng không che giấu được.
Mấy hôm nay cô chỉ uống nước thật sự không chịu nổi, sớm muộn gì cũng sẽ dùng hết, không bằng tiêu vào nơi có ý nghĩa, tốt xấu gì cũng có thể giúp cô vượt qua một thời gian ngắn.
“Hắc Oa, em mau đến đây, đây là gì…”
Hắc Oa nghe thấy tiếng la, vội chạy đến đây, sợ Đường Thanh Thanh xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, không ngờ…
“Con thỏ con, chị Thanh Thanh, chị bắt được con thỏ con ở đâu đó.”
Thỏ sinh sôi tương đối nhanh, lúc nhỏ Hắc Oa thấy ở sau núi mấy lần, nhưng khi mùa màng không tốt, người trong thôn đều đến sau núi đặt bẫy, vốn không nhìn thấy thỏ nữa.
Càng không nói đến con thỏ mập trong tay Đường Thanh Thanh.
Đường Thanh Thanh vẫy tay với cậu, Hắc Oa vội chạy đến.
“Ôi… Chị Thanh Thanh sao chị giỏi thế, vậy mà tay không bắt được mấy con.”
Thật ra không phải Đường Thanh Thanh giỏi, mà là cô gian lận.
Lúc đang tìm kiếm hồ nước, đầu tiên Đường Thanh Thanh phát hiện ra mấy con thỏ đang tìm thức ăn. Có lẽ nơi này không có người đến đã lâu, cho nên những con thỏ này to gan, rõ ràng nghe thấy tiếng nói chuyện lại ung dung ăn gì đó.
Đường Thanh Thanh không khách khí, dùng linh khí cố định con thỏ lại, một tay lùa nó đến một góc, sau đó dùng dây leo trói chặt chân sau.
Trời xui đất khiến cô làm vậy khiến cô trở thành người giỏi nhất trong mắt Hắc Oa, ngay cả ba cậu là Tần Nhị Ngưu cũng phải lui xuống vị trí phía sau.
Cô hưởng thụ sự sùng bái của Hắc Oa, bảo cậu bé đưa gùi qua, sau đó bỏ thỏ vào, dẫn Hắc Oa đi đến lối vào ao nước.
Đúng thế, đây là nguyên nhân mọi người không phát hiện ra hồ nước này. Đầu tiên là vì địa thế nơi này phức tạp, thứ hai chính là ao nước này… Bị che giấu trong hang núi.
Nếu không phải Đường Thanh Thanh dùng linh lực nhìn trộm thì cô cũng không dám tin tưởng!