Trong khoảng thời gian này mỗi ngày Đường Thanh Thanh không tu luyện thì cũng đi chăm sóc đất riêng ở sân sau. Cho dù mỗi ngày cô đều bận rộn nhưng lại rất thú vị.
Song, Hắc Oa không cảm thấy thế!
Cậu bé thấy Đường Thanh Thanh luôn ở trong nhà, sợ cô buồn sinh bệnh nên gọi đám bạn nhỏ, lôi kéo Đường Thanh Thanh cùng đi lên núi.
Đúng lúc đất riêng ở sân sau đã được chăm nom sắp xong, trồng loại nào cũng đã trồng xong, đi lên núi một phen không tệ.
Đường Thanh Thanh không từ chối!
“Hắc Oa, chẳng phải trước đó đại đội trưởng nói không cho chúng ta lên núi sao?” Đột nhiên Đường Thanh Thanh nhớ chuyện này, vội hỏi.
“Chị Thanh Thanh, em đã nói chị phải ra ngoài nhiều một chút. Đại đội trưởng đã bỏ lệnh cấm rồi, bác Đường đã dẫn người lên núi xem xét, những động vật kia đều ở trong núi sâu, có lẽ con heo rừng kia đi lầm đường.” Câu nói sau cùng Hắc Oa nói rất nhỏ.
Đường Thanh Thanh vỗ trán một cái, thì ra vì nguyên nhân này mới không cho đi đến trước núi!
“Vậy hôm nay chúng ta đi lên núi tìm gì? Nấm à?” Trời vừa mưa, chắc chắn có nấm, nhưng không biết ở lục địa này thì nấm có hương vị thế nào!
Đường Thanh Thanh nghĩ đến hương vị linh nấm ở Tu Tiên Giới, không nhịn được nuốt nước bọt.
Hắc Oa nhìn thấy, lại gần nói: “Chị Thanh Thanh, chi cũng biết hôm nay em dẫn chị lên núi tìm thịt ăn à?”
Thịt?
Thịt gì?
Đường Thanh Thanh hơi mờ mịt.
Vừa rồi cô còn chìm đắm trong hương vị ngon miệng của nấm, sao Hắc Oa lại dời chủ đề lên thịt thế?
Được rồi, xem ra chị Thanh Thanh cũng không biết. Hắc Oa chớp mắt, nâng cao bụng nói: “Em phát hiện thịt ở trên núi, hôm nay dẫn mọi người đi ăn thịt.”
Ồ, lợi hại vậy, còn có thể tìm được thịt trên núi bị người ta giẫm nát này sao.
Mặc dù Đường Thanh Thanh không biết rõ là chuyện gì nhưng cũng không ảnh hưởng đến lời khen của cô đối với Hắc Oa, khiến gương mặt cậu bé đỏ lên.
Tuy Hắc Oa còn nhỏ nhưng làm việc luôn đáng tin cậy.
Sau khi cậu bé và Đường Thanh Thanh đến chân núi, đã thấy mấy đứa nhỏ chơi đùa với Hắc Oa mấy hôm nay chờ ở đó.
Hơn nữa, những đứa bé kia không phải đến tay không, có đứa nhỏ cầm khoai lang, có đứa cầm muối, đúng là chuẩn bị nhóm bếp trên núi rồi!
“Đồ tớ bảo các cậu mang theo đã mang đủ chưa?” Hắc Oa rất có phong thái của lão đại, đứng trong đám nhóc con vô cùng khí thế mà hỏi.
Mấy đứa nhỏ bên dưới vô cùng phối hợp thi nhau lấy đồ từ trên người hoặc từ trong gùi ra.
“Lão đại, em cầm diêm đến.”
Ồ, xem ra vị trí của lão đại Hắc Oa rất vững chắc!
“Lão đại, em cũng mang đồ đến, anh nhìn xem…”
Âm thanh vang dội này khiến Đường Thanh Thanh tò mò, vội rướn cổ lên nhìn.
Ồ, đây là người nhà giàu sao, trong gùi kia lại có mấy quả trứng gà.
Phải biết bây giờ mùa màng không tốt, trong nhà không nuôi quá nhiều súc vật, đương nhiên gà cũng nuôi ít.
Mà trứng gà là dùng muối để trao đổi cho nên nhà nào cũng tích trữ trứng gà.
Vậy mà mấy đứa nhỏ này lại lấy ra nhiều như thế.
“Không phải lén trộm từ nhà chứ?”
“Chị Thanh Thanh, người nhà Tam Dương đông đảo, nuôi rất nhiều gà, mỗi lần ra đây ăn gì đó thì Tam Dương có thể lấy mấy quả.” Hắc Oa ở bên cạnh giải thích.
Thì ra vừa rồi Đường Thanh Thanh không cẩn thận nói lời trong suy nghĩ.
Gia đình gì thế này, phải biết lần trước Đường Thanh Thanh suýt chết đói chỉ có một quả trứng gà để tẩm bổ, nhưng đứa trẻ này lại có thể lấy mấy quả trứng gà đi chơi đùa?
Đường Thanh Thanh cảm thấy cô không hiểu rõ thế giới này.
Hắc Oa thấy Đường Thanh Thanh vẫn không thể chấp nhận được, đành giải thích một phen.
Thì ra nhà này có nhiều người, ông bà vẫn còn sống, đến đời năm anh em của ba Tam Dương không chia nhà, mà đến đời của Tam Dương thì sinh bảy bé gái mới được một bé trai là cậu bé, cho nên người nhà hơi yêu chiều.
Về phần trứng gà, bảy người chị của Tam Dương tuổi gần bằng nhau, không thể ra ruộng làm việc kiếm công điểm, nên bà nội Tam Dương để những cô bé này ở nhà bắt côn trùng cho gà ăn. Nghe nói những con gà kia được nuôi không tệ, ngày nào cũng đẻ trứng.
Cho nên bình thường lấy mấy quả trứng ăn vẫn được, lại nói chơi với nhóm Hắc Oa, không ai giành trứng của Tam Dương cả.
Lúc Hắc Oa nói lời này vẻ mặt không thèm muốn lắm.
Chuyện của người khác Đường Thanh Thanh không thể nói thêm gì nữa, dù sao bây giờ cô biết trứng gà này không phải trộm là được.
“Đồ vật đã mang theo đủ, vậy mọi người cùng đi theo tớ đi…” Hắc Oa vung tay lên, rất có phong thái của lão đại.
Mấy đứa nhỏ nghe Hắc Oa nói dẫn bọn chúng đi tìm thịt ăn thì ai cũng vô cùng kích động, nhấc chân nhỏ chạy như bay lên núi.
Đi đến nơi Hắc Oa nói, Đường Thanh Thanh mới bừng tỉnh: “Đây là thịt mà em nói à?”
“Đúng thế, có phải em rất giỏi không?” Hắc Oa nhìn dáng vẻ khiếp sợ của chị Thanh Thanh, vô cùng đắc ý.
Nơi này là căn cứ bí mật của cậu, là nơi Hắc Oa vô tình giẫm xuống mới biết.
Mảnh đất này không lớn, chỉ là một đầm nước nhỏ, nhưng bị mấy cây đại thụ và bụi gai che lại, không nhìn kỹ thì rất khó tìm được.
Đầm nước này không sâu, bên trong có rất nhiều lá khô héo úa rơi xuống, nhưng Hắc Oa nói bên trong có ba con cá lớn, có thể vớt lên nướng ăn.
“Em giỏi thật đấy, nơi khuất như thế còn biết bao nhiêu con cá bên trong…” Đường Thanh Thanh thật lòng cảm thấy ánh mắt cậu bé này rất tốt.
Hắc Oa đã là lão đại, Đường Thanh Thanh tùy ý để cậu sắp xếp.
“Chị Thanh Thanh cùng em đi bắt cá, Tam Dương cậu ở bên cạnh trông coi đồ đạc của chúng ta. Nhị Cẩu và Tiểu Vũ đi nhặt củi nhóm lửa…”
Quả nhiên là người thường nhóm lửa trên núi, chỉ chốc lát sau mọi người đã sắp xếp xong xuôi, thảo nào trước đó hơn nửa trẻ con trong làng gọi cậu bé là “Lão đại”.
Trước kia Đường Thanh Thanh thường ra vào bí cảnh tìm nguyên liệu nấu ăn, đương nhiên biết bắt cá. Song, Hắc Oa bảo cô giúp một tay nên Đường Thanh Thanh chưa bắt đầu làm.
“Chị Thanh Thanh, trước kia chị đều ở trong nhà, chắc chắn không biết bắt cá thế nào. Em nói chị nghe, mỗi năm em đều vớt cá ở hồ nước trong thôn đó, kỹ thuật rất thành thạo.”
Hắc Oa vừa dọn lá rụng và nói khoác về kỹ thuật của mình.
Chưa đợi Đường Thanh Thanh nói gì, Tam Dương ngồi bên cạnh trông coi đồ đạc đã thổi phồng lên: “Đúng nha đúng nha, lão đại vô cùng giỏi, em khâm phục lão đại nhất đó. Một lát em sẽ chia một quả trứng gà cho lão đại ăn.”
“Ha ha, bình thường, đời thứ ba thôn Giang Hạ còn có không gian tiến bộ mà! Nhưng tớ không cần trứng gà của Tam Dương cậu đâu, vẫn dựa theo lệ cũ, ngoại trừ hai quả chia cho mọi người nếm thử thì còn lại đều của cậu.”
“Lão đại nhỏ tuổi, không thì có lẽ còn giỏi hơn chú Nhị Ngưu đó. Không chia thì không chia, vậy lúc chúng ta ăn trứng gà sẽ cho lão đại cắn một cái trước.”
…
Đường Thanh Thanh mờ mịt!
Cô cúi đầu xuống, không biết phải nói tiếp thế nào?
Nhìn hai người kia không để ý đến ai khoác lác vui vẻ như thế, cô từ bỏ.
Được rồi, cô yên lặng ngồi bên cạnh xem là được!
Cuối cùng có lẽ Tam Dương nhìn thấy Đường Thanh Thanh không khen ngợi lão đại bọn họ nên hơi khó chịu, cố ý hỏi: “Chị Thanh Thanh, chị nói lão đại giỏi không.”
“Ừm…” Đối mặt với hai đôi mắt trắng đen rõ ràng nhìn mình, Đường Thanh Thanh chỉ có thể khuất phục: “Giỏi, rất giỏi, dù sao cũng nổi danh trên bảng, đời thứ ba thôn Giang Hạ mà!”
Lần này tất cả mọi người vui vẻ, bầu không khí bên cạnh hồ nước lại hài hòa.
Hắc Oa nổi danh là người đời thứ ba thôn Giang Hạ không phải để trưng cho đẹp, vô cùng có tay bắt cá.
Đường Thanh Thanh không để ý, cậu bé đã lấy một cọng cỏ xuyên qua con cá, còn bình tĩnh cột nút thắt mới đưa cho Đường Thanh Thanh.
Cái ao nhỏ này không có gì bất ngờ cả, nói ba con chỉ có ba con. Sau khi Hắc Oa vớt hết cá lớn lên, trong hồ nước không còn con cá con nào cả.
“Lạ thật, sao cá như được người ta thả ở đây nhỉ?” Đường Thanh Thanh hơi khó hiểu.
Đúng lúc này, người bị Hắc Oa phái đi làm việc lục tục quay về, bọn họ không quan tâm nước ao có gì không đúng, chỉ cụp mắt nhìn ba con cá kia.
Tuy nói mấy ngày trước trong thôn có chút thịt, nhưng cả nhà chỉ được hai ký rưỡi thịt, tính ra mỗi người không được bao nhiêu. Lại thêm có người tính toán tỉ mỉ, còn dư lại một chút đem ướp muối, lúc này bọn trẻ vô cùng thèm ăn.
“Được rồi, các em mới đi làm việc, việc nướng cá để chị làm, mọi người nhóm lửa đi.” Đường Thanh Thanh chủ động nói.
Mặc dù Đường Thanh Thanh không biết hôm nay phải lên núi làm gì, nhưng cô đã quen mang gia vị bên mình. Cho dù đổi không gian khác thì thói quen này vẫn giữ nguyên.
“Chị Thanh Thanh, chúng em có mang theo muối ăn, chị xem có cần không?” Hắc Oa đưa muối qua.
“Được rồi, các em đưa đồ sẽ nướng vào hôm nay qua đây, để chi làm.”
Đã phải làm việc thì không bằng tự mình làm, cô phải nướng chín đồ bọn nhỏ đem đến mới được.
Đường Thanh Thanh cầm rổ bắt đầu làm việc.
Cho tới nay, ở trong mắt Hắc Oa thì Đường Thanh Thanh là nhân vật được bảo vệ, trong ấn tượng mặc dù cô lớn hơn Hắc Oa nhưng dáng dấp lại gầy nhỏ, vì chịu đói lâu dài nên gương mặt lộ rõ xương, sắc mặt vàng như nến, không thể hình dung ra vẻ đẹp.
Song, lúc này Đường Thanh Thanh đứng trước đống lửa, vẻ mặt tự tin, gương mặt được ánh lửa chiếu rọi còn có vẻ hồng hào. Có lẽ gần đây cô ăn được nên khuôn mặt dần tròn đầy, nhìn còn cảm thấy xinh đẹp!
“Wow! Thơm quá đi…” Tam Dương hơi kích động.
Lúc đầu khi thấy chị Thanh Thanh muốn làm, cậu hơi không muốn, dù sao nhìn cô không giống người biết nấu cơm. Nhưng lão đại đã đứng đó nhìn chằm chằm, cậu không dám phàn nàn, không ngờ tay nghề của chị Thanh Thanh tốt như thế.
Thật là lão đại chính là lão đại, ánh mắt chính xác như thế!
Hắc Oa đứng cạnh Đường Thanh Thanh, bị mùi thơm kích thích mãnh liệt hơn. Cậu bé nhìn con cá kia được nướng chín, vội cầm lá cây bảo Đường Thanh Thanh để cá lên đó.



