Thật hay giả
“Được được được, tôi hiện tại liền đọc.” Lúc này giữ được mạng mới là quan trọng, chứ bình thường bảo anh học thuộc lòng thì chả khác nào bảo anh đi chết, nhưng lần này, vì mạng sống nên anh dù chết cũng phải nhớ được.
Anh cố gắng đọc, chung quanh một trận khói đen lượn lờ dâng lên, một tia mang theo ánh sáng thánh khiết bám vào thân ảnh của nữ nhân, cô từ xa đi tới.
Tầm mắt Trương Tiểu Hổ từ mơ hồ biến thành rõ ràng, nhìn người phụ nữ ăn mặc hiện đại trước mặt, mặt anh lộ vẻ nghi hoặc, lập tức không biết nghĩ đến cái gì, kinh hô che lại: “Cô… cô… không đúng, nhìn bộ quần áo cô đang mặc này, cô là người hiện đại?”
Trương Tiểu Hổ vốn cho rằng người giấy này là một nha hoàn bị hiến tế thời cổ đại, nhưng thật không ngờ cô ấy lại là người thời cận đại. Thật không ngờ ở thời cận đại lại có người dùng người sống để hiến tế, điều này… Trương Tiểu Hổ cũng không biết nên nói gì nữa, chỉ là trong lòng có chút buồn rầu.
Khuôn mặt người phụ nữ xinh đẹp, cô cắt một mái tóc ngắn gọn gàng ngang tai, trên đầu còn cài hai bím tóc màu đen, đây là cách ăn mặc của người phụ nữ độc lập thập niên bảy tám mươi, một thân áo bông mềm mại màu vàng nhạt, phía dưới là quần bông màu nâu, cô nhẹ nhàng ôm lấy búp bê giấy kia, cả người ôn nhu lại trí tuệ.
Cô chậm rãi mở miệng, thanh âm kỳ ảo lại dịu dàng: “Tôi không biết anh nói người hiện đại gì, tôi sống vào năm 77, là người Diêm Thành.”
Trương Tiểu Hổ khóc lóc xua tay hỏi: “Chị, chúng ta đều là người Trung Quốc. Chị nhốt em lại làm gì!”
Cô gái lắc đầu giải thích: “Không phải tôi vây khốn anh, là….”
“Là vật gì?” Trương Tiểu Hổ nghi hoặc hỏi.
Nhưng lúc này khuôn mặt của cô gái bỗng nhiên trắng bệch, thân thể khẽ run nói: “Anh sẽ không muốn biết thứ kia là gì. Thời gian của tôi không nhiều lắm, tôi hy vọng có thể mang con của tôi ra ngoài.”
Nói xong, cô đem tã lót trên tay đưa cho Trương Tiểu Hổ, sau đó liền biến mất nhanh chóng.
Chỉ còn lại Trương Tiểu Hổ đứng ngây ngốc tại chỗ.
Anh cúi đầu nhìn cậu bé giấy trong tay nhíu mày trầm tư, còn chưa đi ra ngoài đã phải tiếp nhận một đống phiền phức.
Sau đó trong nháy mắt, anh liền xuất hiện trên quốc lộ, lúc này, sương mù càng đậm, cơ hồ không nhìn thấy bất kỳ thứ gì, xung quanh là một mảnh trắng xóa.
Anh cúi đầu nhìn tã lót nhỏ trong lòng bàn tay, lòng bàn tay rỗng tuếch, người giấy cũng biến mất không thấy đâu.
Tất cả những thứ này phảng phất chỉ là một giấc mộng, nhưng sương trắng dày đặc trước mặt lại nói cho anh, những gì vừa sảy ra là đều là thật sự.
Trương Tiểu Hổ nắm chặt điện thoại, hiện tại đây là chỗ dựa duy nhất của anh. Anh hướng Ngu Tịch hỏi bước tiếp theo nên làm cái gì bây giờ.
Ngu Tịch trầm ngâm nói: “Anh thử dùng phương pháp này trước xem có thể thoát ra ngoài hay không…”
Không đợi Ngu Tịch nói xong, trước mắt Trương Tiểu Hổ bỗng nhiên quang đãng, sương mù tự động rút đi, sau đó một thôn trang bỗng nhiên xuất hiện.
Mặt trăng lặng lẽ mọc lên, không biết lúc nào đã đến buổi tối. Trước mắt là thôn trang đèn đuốc sáng trưng, phía xa xa còn nghe thấy tiếng trẻ con đang đang chơi đùa.
[Bây giờ đã là buổi tối sao? Không phải mới mười giờ sao? Sao trong nháy mắt trời đã tối mất rồi.]
[Nơi này kinh khủng quá đi mất. Chủ phòng có biện pháp nào để cứu Tiểu Ca ra ngoài không?]
Ngu Tịch nhìn thấy bình luận này, lắc đầu tiếc nuối: “Vừa rồi là có biện pháp. Hiện tại anh ta đi vào, muốn đi ra ngoài sẽ không dễ dàng như vậy. Nhất định phải tìm được mắt mới có thể đi ra ngoài.”
Trương Tiểu Hổ sợ tới mức hai chân như nhũn ra, hàm răng hắn run rẩy hỏi: “Mắt là cái gì?”
Ngu Tịch giải thích: “Rất khó để giải thích. Tôi nói đơn giản cho anh biết, hiện tại anh bị vây ở một chiều không gian khác, và anh muốn đi ra ngoài, giữa không gian này và thế giới hiện thực có một điểm kết nối, đó chính là mắt. Ánh mắt này chính là vạn vật, nó có thể là một cây cỏ nhỏ ở ngay bên cạnh anh, cũng có thể là một cái bình nước. Nhưng cái này chỉ có thể chính anh đi tìm.”
Trương Tiểu Hổ khóc không ra nước mắt, địa phương lớn như vậy, anh đi đâu tìm mắt đây!
Đang lúc anh sứt đầu mẻ trán, một giọng trẻ con non nớt truyền đến: “Chú, đi bên này.”
[Vl! Vl! Mọi người, làm sao bây giờ. Tôi bắt đầu sợ hãi.]
[Đừng sợ. Tôi tắt phát sóng trực tiếp. Không xem sẽ không có chuyện gì.]
Các người chỉ cần không xem thì không bị làm sao, nhưng còn tôi thì làm sao bây giờ! Trương Tiểu Hổ tuyệt vọng quay đầu, chỉ thấy một cậu bé mặc yếm đỏ thêu bằng tơ vàng đang đứng trên tảng đá, đứa bé buộc hai bím tóc đáng yêu giống hệt người giấy nhỏ mà vừa rồi anh bị cưỡng chế nhét vào trong tay, vẻ mặt đứa trẻ tràn đầy vui vẻ chỉ vào thôn trang phía trước, ý bảo Trương Tiểu Hổ đi vào bên trong.
Ngu Tịch nhìn chằm chằm tiểu hài tử trước mặt nhíu mày, tình huống này còn nguy hiểm hơn so với trong tưởng tượng của cô.
Ngu Tịch sử dụng truyền âm thuật nói với Trương Tiểu Hổ: “Anh đừng hoảng hốt, trước tiên bắt tiểu hài tử, xem bọn họ có ý đồ gì?”
Trương Tiểu Hổ thiếu chút nữa quỳ xuống trước mặt chủ phòng, anh vội vã hỏi: “Đại sư, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Ngu Tịch dừng một chút: Sửa sang lại suy nghĩ một chút nói: “Hiện tai tôi cũng không rõ lắm. Tình huống bây giờ là anh đi nhầm vào trong một chiều không gian khác, biện pháp đi ra ngoài chính là tìm được mắt. Về phần người giấy mà anh gặp phải trong sương mù lúc trước, tôi có thể nhìn ra cô ấy xuất thân từ Mao Sơn. Cô ấy tại sao muốn đem hài tử của mình đưa cho anh, cái này cần anh tự mình tìm hiểu. Đứa nhỏ này sống lại, anh cũng không cần sợ hãi, cái này còn có thể tiếp nhận. Tôi đoán là có người đã sửa chữa trận pháp, cải tiến nó để những người giấy có thể tồn tại ở đây dưới dạng linh hồn.”
Ngu Tịch đem những thứ mình biết đều nói cho Trương Tiểu Hổ, cô sẽ cố gắng hết sức cứu anh ta ra ngoài, dù sao giữa bọn họ còn cách một cái màn hình, bà con xa không bằng láng giềng gần. Vì vậy mà anh ta bây giờ chỉ có thể dựa vào chính anh mà thôi.
Trương Tiểu Hổ suy nghĩ rõ điểm này, cũng không phải không hiểu, anh hít sâu một hơi, ép buộc chính mình tỉnh táo lại.
Bắt đứa bé trước.
Trương Tiểu Hổ cố gắng nặn ra một nụ cười hiền lành, tới gần đứa bé, thân mật xoa xoa cái đầu nhỏ của cậu ta, nếu tay anh không run rẩy, thì hình ảnh này vừa ấm áp lại vừa thân thiện.
Trương Tiểu Hổ khom lưng ôn nhu hỏi: “Em là tiểu người giấy lúc trước phải không?”
Cậu bé vừa nghe Trương Tiểu Hổ nói, biết anh nhận ra mình, liền nở nụ cười, cậu vui vẻ đáp: “Đúng rồi chú ạ.”
Trương Tiểu Hổ vừa nghe ánh mắt sáng lên, hắc, có hi vọng. Anh tiếp tục hỏi tiếp: “Em có biết mẹ em nói để anh đưa em ra ngoài là có ý gì không?”
Ánh mắt cậu bé đen nhánh, lắc đầu, mất mát nói: “Không biết. Mẹ không nói cho em. Em không muốn rời khỏi mẹ, em nhớ mẹ.”
Cậu bé nói xong lại bắt đầu gào khóc, từng giọt từng giọt nước mắt từ gò má đỏ bừng của cậu chảy xuống, nhìn qua cực kỳ đáng thương.
Trương Tiểu Hổ luống cuống tay chân an ủi cậu bé, anh rất bất đắc dĩ, anh căn bản không biết dỗ trẻ con, ở một bên lo lắng sốt ruột, tiểu gia hỏa này khóc lợi hại như vậy, nếu không may đem người trong thôn hấp dẫn lại đây làm sao bây giờ.
Nghĩ như vậy, anh nhìn về phía thôn trang, nguyên bản thôn trang còn cách bọn họ một trăm mét, thế mà hiện tại lại xuất hiện ngay tại trước mắt bọn họ. Trương Tiểu Hổ sợ tới mức lảo đảo ngã xuống đất, mẹ kiếp, lần này mạng của anh có khả năng chôn vùi ở đây. Nơi này quá quỷ dị đi.
“Nếu như anh không đứng lên, không chỉ mất mạng, còn vĩnh viễn không được siêu sinh, đời đời kiếp kiếp đều phải vây ở trong không gian này.” Lời của Ngu Tịch đánh thức Trương Tiểu Hổ đang ngẩn ngơ.
“Cmn, hôm nay lão tử nhất định phải ra ngoài.” Trương Tiểu Hổ tăng thêm can đảm cho mình, hạ quyết tâm chuẩn bị đi vào, quay đầu lại chuẩn bị mang theo đứa bé cùng đi lại phát hiện trên tảng đá không có ai, kỳ quái đứa bé này đâu?
Trong lúc suy nghĩ, giây tiếp theo, đứa bé lại xuất hiện, nó vẫn đang nằm sấp trên tảng đá khóc lóc om sòm, khóc đến thở không ra hơi.
Trương Tiểu Hổ thấy thế, ôm cậu vào trong ngực, chuẩn bị dẫn cậu vào thôn. Chuyện này đã đến nước này rồi, thêm một người bớt một người cũng không sao. Có một đứa bé ở bên cạnh không đến mức cô đơn, nếu vạn nhất mẹ giấy của cậu ta tìm tới cửa muốn con của cô ta mà không thấy, hậu quả chắc anh chịu không nổi.
Trương Tiểu Hổ ngẩng đầu, chỉ thấy ba chữ to “Tây Thủy thôn”, đây đại khái là tên thôn.
Trương Tiểu Hổ hạ quyết tâm, ánh mắt kiên định, nhấc chân rảo bước tiến vào trong thôn.
Trước mắt anh lại biến hóa.
Trời quang đãng, nắng đẹp.
Chính giữa anh là một con đường bùn đất rộng rãi, hai bên là ruộng nước, đều trồng lúa nước, là loại lúa giống Úc Úc Thanh Thanh, phát triển khá tốt, trên rãnh nhỏ còn có một lãi bá đang ngồi, ông mặc áo vải thô nhìn qua giống như là bác nông dân trong phim truyền hình, ông đem mũ rơm đặt ở trên mặt ngủ say.
Ở xa xa tất cả đều là nhà cửa dùng cỏ tranh dựng lên, hàng rào nhà tre làm thành nhà tranh, cửa mở ra, người bên trong đi ra đi vào, mỗi người đều bận rộn chuyện của mình, phụ nữ đang vo gạo nấu cơm, đàn ông làm ruộng, trẻ con tụ cùng một chỗ chơi trốn tìm vô cùng náo nhiệt.
Trương Tiểu Hổ chỉ cảm thấy sau lưng phát lạnh, trải qua quá nhiều chuyện quỷ dị, hiện tại năng lực chịu đựng của anh có thể nói là thượng thừa. Anh nuốt một ngụm nước miếng, tiến lên hỏi lão bá: “Cháu chào bác, bác ơi đây là nơi nào vậy ạ!”
Lão bá chỉ chỉ lỗ tai, tỏ vẻ mình không nghe thấy anh nói, Trương Tiểu Hổ đành phải vất vả khoa tay múa chân nửa ngày.
Lão bá cuối cùng cũng hiểu ý Trương Tiểu Hổ: “À, chàng trai, có phải cậu muốn tìm chỗ ở phải không, Đi theo tôi, nhà tôi có phòng.”
Trương Tiểu Hổ vừa định nói không phải ý đó, muốn ngăn cản lão bá, lại bỏ cuộc, hiện tại anh đúng là đang thiếu chỗ ở.
Trương Tiểu Hổ đi theo sau lão bá, đi tới một căn nhà tranh đổ nát thê lương, anh thật không ngờ ở nơi mọi người đều ở căn nhà tranh lành lặn này, lại còn có căn nhà nhỏ rách nát như vậy.
“Bác, đây là nhà bác?” Trương Tiểu Hổ chỉ vào khoảng đất trống chỉ có mấy cây cột gỗ trước mặt.
Lão bá theo lẽ thường gật đầu, không cảm thấy xấu hổ chút nào: “Đúng vậy, đây là nhà của tôi. Tiểu tử, đừng ghét bỏ nhà của tôi, chấp nhận một chút vẫn có thể ở.”
Trương Tiểu Hổ nhìn cây cột trước mặt nói: “Chỗ này ở thế nào?”
“Cậu chỉ cần đem rơm khô trải trên mặt đất, trên mặt trải một tầng rơm khô nữa không phải là có thể ở sao?”, lão bá giải thích, vừa nói vừa thực hành, chỉ chốc lát sau, ông nằm trên mặt đất ngủ thiếp đi, tiếng ngáy như sấm, đinh tai nhức óc.
Trương Tiểu Hổ giật giật khóe miệng, cái này cũng quá không đáng tin đi. Anh quay đầu nhìn, tiểu nam hài đã sớm ghé vào trên người anh ngủ thiếp đi.
Trương Tiểu Hổ cẩn thận trải cỏ thật dày cho cậu bé, cũng kéo quần áo của mình xuống mặc vào cho cậu bé. Lúc cầm cỏ khô, lại nhìn thấy một thứ màu trắng.



