Skip to main content

Trang chủ Thiên Kim Giả Nổi Tiếng Nhờ Phát Sóng Trực Tiếp Huyền Học Chương 8: Ngu Nhị

Chương 8: Ngu Nhị

12:01 chiều – 12/07/2025

Chuyện nhà
Người đến là Ngu Nhị , em trai ruột của cô, mặc dù là người có quan hệ huyết thống với cô, nhưng người em trai này không chào đón cô lắm.
Một số tình tiết khó chịu hiện lên trong đầu Ngu Tịch, khóe môi cô hơi cong lên, cô đi xuống lầu như không có chuyện gì xảy ra, thu hút sự chú ý của Cố Hải Yến, thay Ngu Tam giải vây.
Ngu Tam được giải thoát nên đôi mắt liền sáng long lanh, mái tóc cắt thẳng từng lọn tung bay trong gió mùa hè, cả người tràn ngập niềm vui vì được giải thoát.
Cậu ta sau lưng Cố Hải Yến lén lút thể hiện tình yêu với Ngu Tịch, sau đó nhanh chóng đeo cặp sách chạy một mạch lên phòng ngủ trên tầng ba.
“Tam Oa, con chậm một chút, bữa tối sắp làm xong rồi, nhớ tới ăn cơm.” Cố Hải Yến nhìn bóng lưng của cậu lên lầu kêu to, thấp giọng lẩm bẩm: “Đứa nhóc này chạy vội vã như vậy để làm gì, cũng không phải có quái vật đuổi theo sau mông.”
Ngu Tịch khuyên giải Cố Hải Yến: “Mẹ, em trai con vừa mới trở về, nhất định là rất mệt, để thằng bé đi lên nghỉ ngơi một chút đi ạ.”
Cố Hải Yến cũng nghĩ, gật đầu nói: “Được rồi.”
Bà nhìn về phía Ngu Nhị nãy giờ vẫn đứng trước mặt bà, cảm thấy không nên ôm cậu ta, đứa con thứ hai này có bệnh sạch sẽ nên không thích bất cứ ai đến gần mình, nếu đụng phải cậu thì chắc sẽ lại tức giận một lần nữa.
Cố Hải Yến kiềm chế ý nghĩ muốn đến gần con trai mình, đứng cách Ngu Nhị một mét, lo lắng mà hỏi thăm: “Nhị Oa à, con cũng lên thay quần áo đi. Phòng của con vẫn ở yên đấy, mẹ không có vào, đến tối trước khi con ngủ thì dọn dẹp lại một chút là được. Quần áo mẹ đã mang đi giặt từ tuần trước rồi để vào túi, treo ở cửa phòng ngủ của con.”
Ngu Nhị nghe thấy thì gật đầu một cái, thể hiện rằng đã biết.
Cậu ta không nói gì nhiều liền đi lên lầu.
Lúc đi ngang qua Ngu Tịch, hắn giương mắt lạnh lùng nhìn cô, trong mắt lộ ra chán ghét, cảm giác như cô là cái gì đó rất dơ bẩn.
Ngu Tịch quay đầu nhìn, ánh mắt thanh đạm không gợn chút sóng làm cho Ngu Nhị hơi hẫng lại.
Cậu ta dừng ở lầu hai, nhìn bóng lưng mảnh mai của Ngu Tịch, trong lòng nổi lên dục vọng mãnh liệt muốn hủy diệt.
Ngu Tịch vào phòng bếp giúp Cố Hải Yến mấy chuyện như thêm củi để nhóm lửa.
Cố Hải Yến thuần thục một tay khuấy trứng tay kia dùng thìa lật con gà mái già đang rán. Hành, gừng, tỏi cùng các gia vị khác xếp thành hàng vui vui vẻ vẻ bay vào nồi cùng thịt hòa làm một thể.
Cố Hải Yến một bên thành thạo điêu luyện nấu cơm, một bên nghĩ linh tinh: ” Nhị Oa cũng không biết là giống ai, nó sinh ra đã lạnh lùng lãnh đạm, không giống những đứa trẻ khác biết khóc biết cười. Lúc đầu mẹ và cha con cũng không vội, khi chúng ta đưa em trai con lúc ấy là một tuổi rưỡi lên thị trấn khám bệnh, bác sĩ nói không có gì nghiêm trọng, chỉ là thằng bé nói chuyện chậm thôi. Cha mẹ cũng không lo lắng lắm, đến khi thằng bé hai tuổi, nó vẫn chưa biết nói, mẹ và cha con bắt đầu có chút lo lắng, đưa nó đi khám bệnh trên huyện, sau một hồi làm rất nhiều kiểm tra thì kết quả ra lại là không có chuyện gì. Mẹ thấy đây chắc chắn là không ổn nên cha mẹ đã đưa thằng bé đến bệnh viện tuyến trên thành phố. Bác sĩ ở đó nói rằng chỉ số IQ của Nhị Oa rất cao, nhưng thằng bé lại mắc chứng tự kỷ. Bệnh này có nghĩa là Nhị Oa sẽ không quan tâm nhiều đến mọi người. Lúc ấy bác sĩ nói rằng nên ở bên thằng bé nhiều rồi từ từ khuyên bảo nó. Mẹ và cha con khi đó gần như ngày nào cũng ở bên cạnh thằng bé, sau hai năm, bệnh của em trai con đột nhiên chuyển biến tốt, đã biết nói chuyện. Chỉ là vẫn có rất nhiều vấn đề khác khó nói. Có lẽ hai năm đó đã hình thành nhiều thói quen, thằng bé rất sạch sẽ, người khác không thể động vào đồ của nó. Lần trước khi Nhị Oa chủ động nhường phòng ngủ cho con thực sự khiến mẹ và cha con giật nảy mình. Nhưng dù sao chị em yêu thương nhau lại là chuyện tốt.”
Hóa ra là thế.
Ngu Tịch hơi híp mắt lại, cụp mắt nghĩ đến tảng đá phủ đầy rêu đột nhiên xuất hiện khi bọn họ cùng nhau lên núi hái dương xỉ, cô kết luận rằng bệnh của Ngu Nhị không những không khỏi mà còn nặng hơn, chỉ là cậu ta biết làm sao để che giấu nó.
[Tên này thật đáng sợ, cậu ta muốn làm gì? Thế mà cậu ta thực sự ra tay với chị gái của mình.] Hệ thống đột ngột hiện lên, nó không hiểu nổi hành động của Ngu Nhị.
“Ngày đầu tiên tới đây nguyên chủ đã đưa cho cậu ta một thanh sôcôla Đức, mặc dù Cố Hải Yến đã kịp thời ngăn lại, nhưng cô ấy đã đụng vào cánh tay của Ngu Nhị.” Ngu Tịch hiếm khi có kiên nhẫn giải thích với hệ thống.
[Chỉ vì cái này? Chẳng lẽ đối với cậu ta mạng người vô giá trị như vậy sao?]
Hệ thống cảm thấy tam quan của chính mình bị đả kích mãnh liệt.
Ngu Tịch không trả lời, chỉ là lẳng lặng thêm củi vào lửa.
Ngọn lửa chập chờn, ánh đỏ phản chiếu lên trên mặt cô, cảm giác như ánh trăng và thiếu nữ yên tĩnh hòa lại làm một, chiếu rọi bóng lưng cô độc của cô.
Những hình ảnh trong quá khứ theo ngọn lửa lần lượt nhảy vọt ra trước mặt cô, ở kiếp trước cô đã gặp quá nhiều loại người, người giống như Ngu Nhị mặc dù hiếm thấy nhưng không phải là cô chưa từng gặp qua, chỉ là cứ mỗi lần gặp liền có hàng trăm vong hồn vô tội quay xung quanh bên cạnh cậu ta.
Tuy nhiên, không thể đoán mệnh của người được coi là người thân cận, chứ nếu không Ngu Tich sẽ muốn coi mệnh cho Ngu Nhị, vậy là có thể xác minh suy đoán của chính mình rồi.
Có lẽ mọi thứ không tệ như cô nghĩ.
“Đến giờ ăn cơm rồi!” Giọng nói của Cố Hải Yến từ trong sân truyền đến, người nhà Ngu gia nghe vậy cũng lần lượt đứng dậy.
Ngu Tịch đang cho nước vào chậu rửa bát, Ngu Tam đã lẻn đến bên cạnh cô, thật ra từ sớm Ngu Tịch đã cảm nhận được sự tồn tại của cậu những vẫn giả vờ như không biết, tiếp tục đổ nước vào nồi.
Ngu Tam vỗ nhẹ vai phải của Ngu Tịch, nhìn cô quay đầu lại, cậu rất nhanh lại trốn sang bên vai trái của cô, đến khi nhìn thấy dáng vẻ ngơ ngác của Ngu Tịch cậu suýt chút nữa cười ra tiếng, vội vàng che miệng lại.
Ngu Tịch rất phối hợp với trò chơi của cậu nhóc, sau đó nhanh chóng quay người lại.
Ngu Tam vừa ngẩng đầu liền bắt gặp một đôi mắt trong veo như nước mùa thu, vẻ mặt cậu bi thương, ủ rũ nói: “Chị ~ chị không tuân theo quy tắc của trò chơi.”
Ngu Tịch liếc mắt nhìn cậu một cái, ánh mắt ra hiệu: Lại muốn làm gì.
Chỉ thấy hai tay cậu ôm đồ vật giấu sau lưng mang đến trước mặt Ngu Tịch, giống như đang dâng bảo vật vậy.
Ngu Tịch nhìn sang, thấy một chiếc hộp gỗ nhỏ tinh xảo nằm trong lòng bàn tay trắng trẻo không rám nắng của cậu bé, trên tay cậu bé có những vết thương lớn nhỏ, hình như là bị trầy xước khi chơi đá bóng.
Nụ cười của cậu rạng rỡ và trong trẻo, đôi mắt trong veo đến mức không thể nhìn thấy một chút tạp chất nào.
Ngu Tịch vươn tay nhéo nhéo gò má mũm mĩm đầy thịt của cậu, cúi người nhẹ giọng nói: “Cám ơn em.”
Ngu Tam sớm đã bị mê hoặc bởi vẻ đẹp của Ngu Tịch, cậu vô thức nói: “Chị, so với chị cả, chị còn đẹp hơn.”
Ngu Tịch cười, không nói lời nào, đi thẳng ra khỏi phòng bếp.
Nào ngờ cảnh hai người thân mật đã bị người trên lầu nhìn thấy, trong mắt Ngu Nhị thoáng qua một tia châm chọc, khóe miệng khinh thường cong lên, ha ha, thật đúng là chị em tình thâm mà.
Khi màn đêm buông xuống, vầng trăng sáng chiếu rọi, ánh sáng trong veo đến nao lòng, dãy núi trập trùng dưới ánh trăng được kéo dài như bức tranh thủy mặc, xa xăm mà đẹp đẽ.
Cả nhà ăn cơm vui vẻ bên làn gió mát của buổi tối tiết trời mùa hè.
Hoặc đó chỉ là vui vẻ bề ngoài.
Cố Hải Yến nhiệt tình gọi bọn trẻ ăn: “Tịch Tịch, con mau ăn thử món gà được hầm ba tiếng này đi. Nhị Oa, mẹ nấu riêng cho con canh gà này, con mau uống, hương vị chắc chắn rất ngon. Tam Oa, ăn thử cải bắp này đi, mẹ đích thân đào lên cho con đấy.”
“Mẹ, mẹ quá bất công rồi. Tại sao anh chị của con người thì ăn thịt gà, người khác lại uống canh gà? Đến lượt con lại là cải trắng!” Ngu Tam bất mãn hét lên.
“Huấn luyện viên Lâm vừa gọi cho mẹ, nói rằng con nên ăn ít một chút. Con giờ quá béo, nếu học kỳ này còn không giảm xuống được 120 cân con sẽ không thể vào đội tuyển của tỉnh.” Cố Hải Yến từ bộ dáng yêu thương hài tử liền trở nên nghiêm túc, bà bưng cơm rồi nói.
Trong lòng bà, tương lai của con cái là điều quan trọng nhất, cho dù Ngu Tam có khóc lên vì đói, bà cũng sẽ nghiêm túc làm theo yêu cầu của giáo viên.
Trong khi nói chuyện, Cố Hải Yến đã lấy đi bát của Ngu Tam đem đi đổ vào bát của Cha Ngu, bát cơm trắng đầy trong nháy mắt đã mất hơn phân nửa, bà lấy một đũa lớn đầy cải trắng rồi thêm mấy miếng thịt gà đem tới trước mặt Ngu Tam: “Được rồi, đây là bữa tối hôm nay của con.”
Ngu Tam bây giờ chỉ muốn là một con cá mặn chẳng có thiết tha yêu cầu gì với cuộc sống nữa, nhìn bát cơm trước mặt còn chưa đủ cho cậu nhét kẽ răng mà rơi nước mắt hối hận.
Nếu là cậu trước đây không ăn nhiều như vậy thì tốt biết mấy, vậy là bây giờ liền có thể muốn ăn gì thì ăn, vì cái gì mà chỉ có mình cậu là người có thể chất dễ béo!
Đúng là đáng hận.
Ngu Tịch nhìn thấy Cố Hải Yến thân thiết với Ngu Tam, cô không khỏi nở nụ cười, bỗng một đôi mắt thâm thúy rơi vào người Ngu Tịch, cô không chút nào bị ảnh hưởng, trong mắt vẫn mang theo ý cười nhìn người nhà trước mặt.
“Tam Oa à, không phải là mẹ bất công. Vài tuần trước con nói rằng con dự định sẽ theo con đường sự nghiệp cầu thủ, mẹ và cha con cũng ủng hộ lựa chọn của con. Nhưng bây giờ mẹ đã thay đổi suy nghĩ một chút, với thái độ này của con, còn không bằng đi văn hóa. Con đã bao giờ nhìn thấy một người đàn ông béo chơi trên sân bóng chưa? Có ước mơ là điều tốt, cha mẹ không phản đối nhưng con phải nỗ lực hành động !” Thấy Ngu Tam không vui, Cố Hải Yến bắt đầu kiên nhẫn khuyên bảo cậu.
Ngu Tam tuyệt vọng, cậu hiện tại lập tức muốn từ con cá mặn biến thành cá chết, khi liếc qua khóe mắt trái, cậu nhìn thấy khuôn mặt thanh tú của Ngu Tịch, trong mắt cậu bỗng lóe lên tia sáng.
Cho dù người nào chết thì cũng không thể là mình, hắc hắc, chị, đừng trách em không khách khí. Ngu Tam xoa xoa tay cười vô lại nói.
“Mẹ, chị trở về rồi thì định làm gì ạ? Về trường học đọc sách sao? Hay là chị ra ngoài tìm việc đi!” Ngu Tam hóm hỉnh chuyển hướng chủ đề.
Vấn đề này thực sự là một nút thắt lớn trong lòng Cố Hải Yến.
Nhìn thấy vẻ mặt phiền muộn của Cố Hải Yến, Ngu Tịch đặt bát đũa xuống, suy nghĩ hồi lâu, cô quyết định thẳng thắn nói: “Cha, mẹ. Con định sau này sẽ làm người dẫn chương trình.”
“Dẫn chương trình?” Cố Hải Yến nhớ lại ba từ này, bà liên tưởng đến những người phụ nữ đang tạo dáng trên mạng với trang phục thiếu vải thì không khỏi nhíu mày, bà không muốn con gái mình đi vào con đường này.
Ngay cả khi cặp vợ chồng không có khả năng đưa con gái của họ đến Hoa Kỳ học đại học thì họ cũng sẽ không để con gái mình trở thành người nổi tiếng trên mạng, kiếm tiền bằng cách bán sắc đẹp của mình.
“Tịch Tịch, mẹ luôn muốn hỏi con một câu.” Cố Hải Yến đặt bát đũa xuống, nhìn Ngu Tịch nghiêm túc nói.
Ngu Tịch nghe vậy gật đầu: “Mẹ nói cho con biết đi.”
Cố Hải Yến suy nghĩ một lúc lâu rồi nói: “Tịch Tịch, thành tích của con như thế nào, tức là nếu con tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học một lần nữa, con có thể đạt được bao nhiêu điểm?”
Rõ ràng, gia đình họ không đủ khả năng chi trả học phí của Nhạc viện Hoa Kỳ, nếu người bình thường muốn đổi đời chỉ có thể thi vào đại học.
Tác giả có chuyện muốn nói:
Ở nhà hát nhỏ:
Một ngày nào đó của nhiều năm sau,
Ngu tiểu nhị hung dữ nhìn chằm chằm hai người đang nói cười trước mặt.
Tại sao người đàn ông béo đen này lại khó chịu như vậy?
Ngu tiểu nhị cắn chặt khăn tay, trong lòng hét lớn: Đây rõ ràng là chị gái của cậu!