Tiền xu
Chín giờ sáng, Ngu Tịch bắt đầu phát sóng trực tiếp như đã lên lịch, trước đó cô đã nói rõ với Ngu Hải và Cố Hải Yến về công việc mình đang làm. Mặc dù hai người không hiểu biết nhiều về phát sóng trực tiếp mà cô nói nhưng họ vẫn ủng hộ ý tưởng của cô nhóc này, để Ngu Tịch làm mà không có bất kỳ lo lắng nào.
Ngu Tịch cũng bảo đảm với Cố Hải Yến sẽ ăn cơm đúng giờ mỗi ngày và không xảy ra những chuyện như ngày hôm qua nữa.
Cô phát sóng chưa được bao lâu đã có rất nhiều người kéo đến xem, phần lớn người tới vì sự việc đang hot search ngày hôm qua.
[Cuối cùng cũng đợi được chủ phòng, nói 9 giờ phát sóng quả nhiên đúng 9 giờ, ha ha, hôm nay tôi có chuẩn bị sẵn rồi (icon xoa tay).]
[Người anh em lầu trên rút đao ra đi. Cơ hội lần này là của tôi rồi.]
[Ha ha, với khả năng độc thân hai mươi năm của tôi còn không thể đánh bại anh sao? Tiểu bát thái!*]
*”Tiểu bát thái” là phương ngữ vùng Tứ Xuyên, Quý Châu…chỉ một người sức yếu, không làm được gì tựa như bắp cải luộc, một người say xỉn cũng vậy nên “tiểu bát thái” cũng có ý nói người say xỉn, uống quá chén.
[Có ai bị thu hút bởi hotsearch ngày hôm qua mà tới đây không? Tìm kiếm đồng minh.]
[Giơ tay!]
[Giơ tay +1. Chuyện ngày hôm đúng là một quả dưa chấn động đấy, tôi suýt nữa đã bị quả dưa đó đè chết luôn.
Chủ mẫu của Cố gia giàu có ở Long Cảnh là đại tiểu thư của Vương gia trước kia, khi còn trẻ bỏ trốn theo một tên đàn ông, chưa kết hôn đã hạ sinh một cặp song sinh. Sau đó bà ta bị tên tra nam kia bỏ rơi một cách tàn nhẫn.
Hai đứa con trai sinh ra cũng được gửi đến hai cô nhi viện khác nhau.
Sau đó thì đại tiểu thư Vương gia trở về hào môn liên hôn với môn đăng hộ đối Cố gia. Bà ta sinh ra được một đứa con trai, chỉ tiếc đứa nhỏ này trời sinh đã có bệnh, đại tiểu thư Vương gia bèn nghĩ ra một cách, đó là nhận nuôi hai đứa con trai kia của mình trở về, để đứa em trai thay con bà ta quản lý công ty của Cố đại thiếu, còn anh trai thành tài nguyên hình người òng cho con trai bà ta. Một chữ thôi thảm! Quá thảm!]
[Sao dưa tôi ăn lại khác chị em vừa nói nhỉ. Theo tôi biết thì việc này Cố gia cũng có liên quan, nghe bảo chuyện đó của bên Cố gia có vấn đề, hai vợ chồng tìm y cúng Phật sáu năm mới sinh ra được đứa con này. Hành động này của Vương đại tiểu thư chắc hẳn được Cố gia ngầm đồng ý.]
[Càng nghĩ càng thấy sợ, chẳng lẽ những hào môn thế gia đều thế này sao, lấy một người ra chết thay để giải thích cho công chúng sao!]
[Mọi người đừng lo nữa, sau này hào môn Cố thị phá sản rồi.]
[Sao lại nói vậy?]
[Khi sự việc này xảy ra thì cổ phiếu của tập đoàn Cố thị trên thị trường chứng khoán giảm mạnh, chưa tới một ngày đã rớt khỏi sàn. Chưa tới vài tiếng Cố gia đã tuyên bố phá sản rồi, tối qua công ty còn bị một người bí ẩn thu mua, bây giờ căn biệt thự ở Canh Thần Nhất Phẩm đang được bán đấu giá kìa.]
[Chuyện này cũng quá nhanh rồi. Không biết hai anh em kia thế nào rồi.]
…
Ngu Tịch không để bọn họ tiếp tục tán gẫu, hôm nay cô còn muốn ăn trưa đúng giờ nên tính nhanh chóng kết thúc phát sóng trực tiếp, buổi chiều còn đi gặt lúa giúp bố mẹ.
Cô nhìn lướt qua màn hình, một người có tên Bát Giác Bôi được hệ thống lựa chọn.
Bát Giác Bôi là fans hâm mộ cô từ hôm qua, rất quen thuộc với lịch trình của Ngu Tịch, cô ấy quen cửa quen nẻo gõ đoạn tiếp theo: “A a a! Được trúng rồi, quả nhiên gần đây gặp vận may liên tục. Chị chủ phòng ơi, em! Em đến đây cầu nhân duyên, ngày mai em sẽ đính hôn với bạn trai nên muốn xem cuộc sống sau này của chúng em sẽ như thế nào. Hì hì hì.”
[Đây là Âu Hoàng sao? Cả ngàn người cùng tham gia đó!!! Sao xác suất một phần nghìn lại không rơi trúng đầu tôi chứ!]
[Ha ha ha ha, bởi vì cậu là trùm thị phi đấy người anh em!]
[Tôi cũng muốn được trúng! Dù thế nào thì đính hôn vui vẻ nha!]
[999, tiểu tỷ tỷ Bát Giác Bôi nhất định phải hạnh phúc nha!]
[Bát Giác Bôi: Cảm ơn mọi người! Chúng tôi nhất định sẽ hạnh phúc, tôi và bạn trai yêu nhau đã mười năm rồi, là từ vườn trường đến váy cưới đó. (mặt đáng yêu)]
Ngu Tịch không nói gì, kết nối video với cô gái, sau đó một khung thoại hiện ra, đối diện là một cô gái có khuôn mặt ngọt ngào dễ thương, cô gái buộc tóc đuôi ngựa cao, cả người trông tràn đầy sức sống.
Bát Giác Bôi chớp chớp đôi mắt nai to tròn, sạch sẽ có hồn, với vẻ mặt đầy mong đợi nhìn, thực sự làm người khác khó lòng từ chối.
[Oa, không ngờ tiểu thư Bát Giác Bôi lại xinh đẹp như vậy. Ghen tị đến mức tôi phân tách tế bào luôn*. Rốt cuộc thượng để mở cánh cửa nào cho tôi vậy, cũng hai mươi mấy tuổi rồi, người ta thì sắp đính hôn còn tôi vẫn là cẩu độc thân.]
*Ghen tị đến mức khiến tôi + xxx: Một ngôn ngữ mạng phổ biến bên Trung, được làm meme rất nhiều và được sử dụng rộng rãi.
[Ghen tị đến mức mặt méo luôn. Đây là tại vì Nữ Oa nương nương đó: Nương nương à, người có bao giờ cảm thấy có một chút có lỗi với tôi chưa, hu hu hu~]
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Bát Giác nóng bừng lên, cúi đầu thẹn thùng ôm lấy mặt mình, cười ngại ngùng nói: “Mọi người đừng có khen tôi nữa.”
Ai mà thấy dáng vẻ xấu hổ này của Bát Giác Bôi cũng đều vui vẻ cười ra tiếng, cô gái nhỏ này đúng là quá đáng yêu đơn thuần, khiến người ta muốn ghẹo thêm.
[Đúng vậy, lầu trên nói không sai tí nào, Nữ Oa nương nương thật sự không thèm để ý đến mấy hạt cát nhỏ như chúng ta chút nào luôn đó.]
Bát Giác vội vàng xua tay: “Đừng, đừng, mọi người đừng nói như vậy. Tôi chỉ là một người bình thường, không đẹp lắm đâu.”
Ngu Tịch không để ý người xem tương tác với Bát Giác Bôi, cô nhìn khuôn mặt Bát Giác Bôi, không khỏi nhíu mày lại. Cô gái nhỏ có tướng mạo rất tốt, chỉ là cung hoa đào trên mặt tràn ngập khí đen, cái này là do nghiệt duyên chiếm vị trí chính cung,
Trong mắt Ngu Tịch hiện lên một sự thương tiếc, cô gái trước mắt phúc khí thâm hậu, loáng thoáng còn có kim quang hộ thể hiện ra. Không biết là làm được bao nhiêu việc thiện, chỉ tiếc đời này bị nghiệt duyên ám, khí đen kia đang cắn nuốt kim quang của cô ấy.
Tới đây Ngu Tịch có chút hứng thú, cô tò mò rốt cuộc là nghiệt duyên như thế nào mà có thể tiêu hao nhiều công đức như vậy. Khóe môi Ngu Tịch hơi nhếch lên, cô nhẹ nhàng hỏi Bát Giác Bôi: “Nhân tiện đang xem cho cô, cô có ảnh chụp chồng sắp cưới không?”
Bát Giác Bôi cuối cùng cũng nhớ ra chuyện quan trọng, cô ấy xấu hổ gãi đầu, hai tay chắp lại tạo thành hình chữ thập, mở to mắt, chân thành xin lỗi: “Thật sự xin lỗi chị chủ phòng nhé, chiếm nhiều thời gian của chị như vậy, giờ em đưa ảnh chụp của anh ấy luôn đây ạ.”
Bát Giác Bôi nhìn xung quanh, lúng túng mở bức ảnh gần đây của cô ấy và chồng chưa cưới cho Ngu Tịch xem.
Thông qua màn hình, Ngu Tịch nhìn vào ảnh chụp, trong bức ảnh hai người đứng ở một vườn hoa tuyết trắng, cô gái ôm lấy cánh tay chàng trai, cả hai đều đang mỉm cười.
Ngu Tịch nhìn chăm chú vào chàng trai trong ảnh, cảm nhận được một dòng cảm xúc bất ổn, đồng thời bấm đốt ngón tay tính toán dưới màn hình.
Một lúc sau, Ngu Tịch ngừng bấm đốt ngón tay, y như cô đoán, người này hoặc là nói chủ nhân gương mặt này đã chết từ ba năm trước rồi.
Quỷ? Ngu Tịch nheo mắt lại, trong đôi mắt luôn trong trẻo lạnh lùng không đổi lại xuất hiện sự hoang mang.
Không đúng.
Không đúng.
Kỳ lạ.
Đây là lần đầu tiên Ngu Tịch gặp phải tình huống như vậy, sự hứng thú trong cô ngày càng cao, khuôn mày như trăng non nhếch lên, ngày thường là mỹ nhân lạnh lùng nay lại nở nụ cười. Lúc này mọi người mới hiểu được lý do vì sao các Trụ Vương* đã phóng hỏa các chư hầu rồi, không ai có thể cưỡng lại được nụ cười của mỹ nhân cả: “Cô có bức ảnh ngày trước của hai người không?”
*Trụ Vương hay còn gọi là vua Trụ là một vị vua cuối cùng của nhà Thương, là vị vua khát máu, ăn chơi trụy lạc, nghe theo lời của mỹ nhân Đát Kỷ làm nhiều điều ác, thậm chí là ăn thịt người. Cuối cùng dân chúng nổi dậy chống lại triều đình, ông mặc một bộ đồ đẹp nhất vào rồi tự thiêu.
Bát Giác Bôi nở nụ cười rạng rỡ nhìn phòng phát sóng trực tiếp, hồn đều bị cô câu đi rồi. Nghe thấy chủ phòng hỏi mình, lúc này cô ấy mới hoảng hốt tỉnh táo lại, mơ mơ màng màng lấy bức ảnh từ trong ví tiền ra. Bức ảnh được kẹp trong bọc trong suốt, là bức ảnh đầu tiên chụp chung giữa cô ấy và chồng sắp cưới.
Có thể thấy bức ảnh được cô gái bảo vệ rất cẩn thận, năm tháng trôi qua nên viền ảnh bị ố vàng, so với bức ảnh lúc nãy thì bây giờ nhìn bọn họ trẻ hơn rất nhiều. Cô gái trong ảnh mặc một chiếc áo khoác lông vũ màu đen kiểu cũ từ mười năm trước, cắt mái bằng dày cộm, nắm tay chàng trai lôi về phía trước, cô quay đầu lại nhìn chàng trai cười. Bối cảnh của bức ảnh là một khu rừng phong lá đỏ, chàng trai để cô gái tùy ý dẫn đi, anh ta cười, trong mắt đều là cô gái.
Tầm mắt Ngu Tịch di chuyển qua lại giữa hai người trên bức ảnh, sau đó cô đứng dậy đi tới cửa sổ lấy một thứ gì đó, trước khi đi còn nói với người xem: “Chờ tôi một chút, tôi đi lấy thứ này.”
[Tình huống gì vậy? Bây giờ tôi đang không hiểu gì, chủ phòng làm gì thế nhỉ?]
[Tôi cũng không biết, cảm giác có gì đó không ổn ấy.]
[Mọi người có chú ý tới việc chủ phòng nhíu mày không? Nãy giờ tôi nhìn chủ phòng chảy cả nước miếng, à không phải, không phải, tôi nhìn chằm chằm chủ phòng, cũng không đúng, ây da thôi bỏ qua chuyện này đi, vấn đề là cả quá trình từ nãy tới giờ chủ phòng liên tục cau mày không dưới ba bốn lần luôn đó.]
“Thật sao? Mọi người đừng làm tôi sợ nhé, bây giờ tim tôi đang đập bình bịch đó.” Bát Giác Bôi che ngực lại, đôi mắt to tràn đầy sợ hãi, cô ấy vô thức bĩu cái môi nhỏ nhắn làm người ta phải mềm lòng.
[Nói bậy cái gì vậy, đừng dọa chị gái Bát Giác Bôi. Chắc chắn không có chuyện gì nghiêm trọng đâu, chắc chủ phòng đi rót một ly nước thôi.]
Trong khi Bát Giác Bôi và người xem đang đoán già đoán non, Ngu Tịch đã quay lại với ba đồng xu sáng bóng có khuôn mặt tươi cười của Mao gia gia trên đó.
Mọi người đều trợn tròn mắt.
Cái này để làm gì vậy?
[Chủ phòng tính làm gì thế ? Xem bói à?]
“Ừ.” Ngu Tịch nghiêm túc gật đầu.
[Dùng cái này sao???]
Trong mắt Ngu Tịch hiện lên một sự nghi hoặc: “Sao vậy? Có vấn đề gì sao?”
Cô tìm kiếm khắp nơi trong phòng chỉ tìm thấy ba đồng xu hiện đại này, mặc dù hiệu quả có thể giảm đi nhưng vẫn có thể sử dụng được.
[Ừm. Rất tốt. Không có vấn đề gì, chủ phòng vui vẻ là được.]
[Người này có biết đoán mệnh không vậy? Tùy tiện tung vài đồng xu cũng gọi là xem bói sao? Đã hủy theo dõi, blogger rác rưởi. Lần trước chắc chắn là ăn may, mèo mù gặp chuột chết.]
[Phì! Mất công tôi xem lâu như vậy, mục đích chỉ để lừa tiền thôi.]
Ngu Tịch nhìn thấy bình luận cũng không sốt ruột chút nào, bưng chén trà lên nói: “Xem bói cũng chính là đoán trước Chu Dịch1, Chu Dịch bắt đầu từ hai chữ Âm Dương, vạn vật được tạo nên từ âm dương ngũ hành, bởi vậy bất kể tính quẻ bằng bất kỳ cách thức nào thì cũng chuyển hóa Tượng Hào2 thành Tượng Quẻ3, sau đó dựa vào Tượng Quẻ để tiến hành xem bói, mà sử dụng ba đồng tiền cổ là bởi vì tam sinh vạn vật.
Sở dĩ dùng tiền xu vì bên trong tiền xu mang vận khí của một quốc gia, quốc gia càng hưng thịnh thì đồng xu lên quẻ càng chính xác. Vì sao xem bói còn phải dùng tiền cổ, bởi vì tiền cổ không chỉ có vận khí còn có linh khí, nhưng không nhất thiết phải dùng tiền cổ, tiền hiện đại cũng không kém, nếu đồng tiền có linh khí và vận khí đương nhiên là tốt hơn.”
Mọi người còn chưa kịp phản ứng, Ngu Tịch đã đặt ba đồng tiền vào lòng bàn tay, vẻ mặt nghiêm túc nói với Bát Giác Bôi: “Thành tâm cầu có thể có được thứ cô muốn, tĩnh tâm nhắm mắt lại suy nghĩ về thứ cô muốn cầu đi.”
Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người qua màn hình, ba đồng xu được tung lên trời chợt lóe sáng, rồi lập tức rơi thẳng xuống.
[A a a a!!! Tiền xu phát sáng kìa!!!]
[Má nó! Chủ phòng là thần rồi!]
Tác giả có chuyện muốn nói:
Phiên bản trước tiết tấu có hơi sai nên tôi đã sửa lại nó. Mở một bài viết mới, hoan nghênh mọi người để lại lời nhắn nha~
Chú thích:
(1): Chu dịch là cơ sở của khoa học dự đoán, là phương pháp luận chỉ rõ quy luật và quy tắc phát triển, biến hóa của các sự vật trong vũ trụ. Thông qua quái từ, hào từ, hoặc phân tích quái tượng để rút ra lai long khứ mạch của thông tin tương quan và quan hệ nhân quả.
(2): Tượng Hào: Hào là vạch ngang của quẻ kép, mỗi quẻ sáu vạch, tức là sáu hào. Hào không tự có tượng nhưng hợp lại với nhau thì thành quẻ.
(3) Tượng Quẻ: Một bộ phận quan trọng nhất của Bát Quái Kinh dịch là Tượng Quẻ, tức mỗi Quẻ của Kinh Dịch tượng trưng cho các sự vật, sự việc, nhân vật… và dựa trên đó người ta đưa ra các dự báo trong một chuẩn hợp lý.



