Thiện ác đều có quả báo
Thập Nhị cũng cực kỳ mong chờ nhìn cô gái trẻ trong video, người phụ nữ ngày thường xinh đẹp nhưng lại hờ hững lạnh nhạt, trên người cô có sức hút cực kỳ đặc biệt, luôn hòa mình với bối cảnh màu lam thanh lịch không kiêu ngạo không nóng nảy, giống như tiên nữ bước ra từ trong tranh.
Ngu Tịch bình tĩnh nói: “Thiên mệnh có ba đứa con, hai đứa con cùng gốc, vốn là người có phúc. Tiếc là hai anh em sinh đôi máu mủ chia lìa hai mươi năm, phúc đã hao hết, trong họa có phúc, số mệnh sắp tới, Thiên Đạo không thể xem thường.”
[Văn gì nghe không hiểu, có đại lão nào bằng lòng phiên dịch một chút không?]
[Tôi cũng không thể hiểu nổi. Ý của chủ phòng là ba anh em bọn họ, hai người song sinh có phúc, em trai là tai họa. Sau đó hai anh trai sinh đôi gánh họa giúp em trai, bây giờ bọn họ không thể né được, ý là vậy phải không?]
[Càng nghĩ càng thấy sợ, rốt cuộc phía sau giấu bí mật gì. Hay là người mẹ nuôi này muốn để cặp sinh đôi này gánh họa cho em trai của mình? Như vậy cũng thật không công bằng. Người mang tai họa là con của mình chứ không phải cặp sinh đôi kia sao?]
Thập Nhị nghe Ngu Tịch phán mệnh, trong lòng chua xót, vốn dĩ anh ta và anh trai giúp em trai gánh họa. Dù như thế nào Thập Nhị cũng cầm chặt cánh tay gầy yếu khô héo của anh trai, anh ta nhất định sẽ bảo vệ tốt anh trai.
Anh trai cảm nhận được có người chạm vào, có ý muốn né tránh, miệng điên cuồng lẩm bẩm nói: “Đừng… Đừng… Đau… Đau…”
Thập Nhị kiên nhẫn dịu dàng an ủi anh trai, hỏi anh ta đau ở chỗ nào.
Anh trai ấm ức vén áo quần rách nát lên, nghiêng người lộ ra vết thương đáng sợ như con rết từ lồng ngực kéo dài đến xương chậu.
Đôi mắt Thập Nhị lập tức đỏ lên.
Anh ta nghiến răng nghiến llợi, hung ác nói: “Bọn họ làm gì anh!”
Anh trai giống như đã tìm được người để dựa vào, khóe mắt xuất hiện nước mắt trong suốt, dựa vào Thập Nhị gào khóc, nức nở nói: “Đau… Đau…”
[Nhìn miệng vết thương ở bộ phận này hình như là bị người lấy thận, chẳng qua là miệng vết thương xiêu xiêu vẹo vẹo, có lẽ là bác sĩ đen không có chứng chỉ nghề y thực hiện.]
[Trời ạ, đây là phạm pháp mà. Báo cảnh sát đi. Chuyện này liên quan đến buông bán nội tạng phi pháp đó.]
[Đúng vậy, tiểu ca báo cảnh sát đi. Nơi này rất nguy hiểm. Đáng sợ quá, nhìn nhà này giàu như vậy có lẽ là sợ bị tư bản khống chế.]
[Mặc dù chính nghĩa sẽ đến muộn nhưng chắc chắn sẽ tới. Xin chào, tôi là cảnh sát mạng thành phố Long Cảnh, đồng chí Thập Nhị có thể cho tôi biết vị trí, chúng tôi có thể cho người đến ngay lập tức. Thành phố Long Cảnh chúng tôi chắc chắn không dung túng cho bất cứ kẻ nào làm ra những hành vi trái với pháp luật!”
[Trang web chính thức của cảnh sát chính phủ đã bắt được một con cá. Ha ha ha.]
[Đây là cảnh sát của thành phố Long Cảnh là an toàn rồi.]
Thập Nhị nhìn số người xem phát sóng trực tiếp 20 vạn, biết phòng phát sóng trực tiếp đã hot cho nên phía chính phủ cũng đã bị hấp dẫn đến đây.
Thập Nhị biết đây là cọng rơm duy nhất có thể cứu mạng của mình và anh trai. Chỉ khi tạo ra được độ hot cao, hấp dẫn sự chú ý của cộng đồng mạng, nhà mẹ nuôi mới không ra tay với hai anh em bọn họ nữa.
Nhà bố mẹ nuôi thật sự không đơn giản, bọn họ là một trong ba gia tộc giàu có nhất Long Cảnh. Dù người thường cảm thấy ba gia tộc giàu nhất thật ra không có gì nhưng ba gia tộc có rất nhiều mạch máu quan hệ riêng của mình, nếu anh ta báo cảnh sát mà không có sự chú ý của cộng đồng mạng thì chẳng khác nào phù du.
Trong lúc đó, anh ta đã nhắn tin riêng cho quan chức và gửi vị trí, đồng thời anh ta vẫn duy trì phát sóng trực tiếp.
Thập Nhị ép mình phải tỉnh táo lại, đại não nhanh chóng hoạt động vừa ngước mắt lên, làn da anh ta trắng nõn, ngũ quan tuấn tú mang theo sự mềm mại, đẹp trai lại mang theo nét dịu dàng, đây là dáng vẻ anh ta quen dùng để lấy lòng người lớn ở trong cô nhi viện, bằng khuôn mặt đẹp trai đó anh ta đã vượt qua rất nhiều trở ngại.
Thập Nhị cười dịu dàng, mặt mày sáng láng cực kỳ giống một con chó nhỏ ngoan ngoãn: “Cảm ơn mọi người đã quan tâm, tôi đã liên hệ với cảnh sát, không bao lâu nữa cảnh sát sẽ tới.”
[Tiểu ca đẹp trai quá, thật dịu dàng. Thật giống một con cún con, tôi sắp ngất trong WC rồi.]
[Cho các người năm trăm vạn, bây giờ tôi muốn có phương thức liên hệ của anh chàng đẹp trai này.]
Thập Nhị nhếch môi, không để ý đến những cộng đồng mạng mê trai, anh ta ngước mắt nhìn chủ phòng đang mặc váy áo màu trắng phấp phới hơn người trong video, nói ra lời cảm ơn từ trận trong đáy lòng: “Cảm ơn, chủ phòng Pierre. Nếu không nhờ có cô, tôi còn chẳng hay biết gì.”
Ngu Tịch lắc đầu: “Không cần cảm ơn. Cho dù không có tôi, anh cũng sẽ biết.” Sau đó giết cả nhà này, sắp xếp ổn thỏa cho anh trai, tự sát.
Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông này Ngu Tịch đã nhìn thấu số mệnh của anh ta nhưng cô không thể nói rõ.
Số trời không thể trái.
Không phải bọn họ không nhìn ra mà là không thể nói.
Số mệnh là thứ chắc chắn, không phải một hai câu nói của bọn họ là có thể thay đổi số mệnh của một người, không phải số mệnh của người nào cũng có thể thay đổi, chỉ có những người có duyên mới được ông trời cho phép thay đổi một chút.
Mọi người trên thế giới đều nói đạo sĩ này nọ, đạo sĩ điên, lời nói toàn là những lời mê sảng, trước đó nghe thì không hiểu, sau này kết quả đã chắc chắn, người có duyên có thể sửa được số mệnh, người không có duyên không thể ép buộc, không thể ép buộc, không thể ép buộc.
Không phải lời nói của đạo sĩ mơ hồ không rõ, chuyện sửa số mệnh vốn là hạn chế và hà khắc.
Nhìn tướng số không khó, sửa được số mệnh mới là chuyện khó khăn nhất.
Khi hai người nói chuyện với nhau, tiếng ồn ào ở dưới tầng vang lên.
Thập Nhị biết được là cảnh sát đến đây, một tay anh ta cầm điện thoại phát sóng trực tiếp hiện trường, một tay đỡ anh trai chậm rãi xuống lầu.
Người xem theo người xem đến hiện trường, dưới ngọn đèn pha lê cao mười mét, mặc một chiếc váy lụa đắt tiền, trên tay người phụ nữ trung niên đeo một chiếc nhân ngọc lục bảo khổng lồ, trên cổ tay đeo một chiếc vòng tay pha lên và đôi bông tai đính kim cương đó sáng lấp lánh dưới ánh đèn phản chiều gương mặt có chút hoảng hốt của bà ta, bà ta nhìn cảnh sát xâm nhập vào nhà của mình trong lòng bỗng dưng dâng lên cảm giác bất an, bà ta giả vờ bình tĩnh, hét lớn: “Các người muốn làm gì, đây là xâm nhập phi pháp, có biên bản điều tra hay không?”
Lực lượng cảnh sát lấy biên bản điều tra của mình ra.
Thập Nhị thấy cảnh này, ánh mắt sáng lên, đương nhiên anh ta hiểu biết phía chính phủ hơn người bình thường, biết bọn họ để chuyện này trong lòng cho nên tốc độ mới có thể nhanh như vậy, sau đó có lẽ còn có một vài thế lực nhúng tay thúc đẩy.
Thập Nhị nở nụ cười lạnh lùng, để trò hài này tiếp tục diễn tiếp.
Thập Nhị đỡ anh trai xuống từng bậc thang một: “Bọn họ đến vì anh trai.”
Mẹ nuôi trang điểm tinh xảo ngẩng đầu nhìn thấy hai người một cao một thấp đi tới, trong nháy mắt sắc mặt trở nên trắng bệch, sắc mặt hoảng hốt.
Bà ta run rẩy chỉ vào hai anh em Thập Nhị giống như một người phụ nữ bị phụ lòng, bà ta hung tợn nói: “Xem ra, mày đã biết hết tất cả mọi chuyện.”
Thập Nhị nho nhã lễ phép, dùng giọng điệu dịu dàng nhất đáp trả: “Con trai bất tài, chỉ biết một ít. Có vài vấn đề cần mẹ giải đáp, mẹ không muốn nói thì vào trong ngục trả lời cũng được.”
Mẹ nuôi nở nụ cười không để ý, với thế lực ở nhà bọn họ ở thành phố Long Cảnh, bà ta sẽ không bị nhốt vào trong tù.
Thập Nhị đoán được suy nghĩ của bà ta, anh ta quơ quơ điện thoại, nhếch môi dùng giọng điệu dịu dàng nhất đánh vào trong lòng của mẹ nuôi: “Vừa rồi con phát sóng trực tiếp tìm được anh trai, còn phát hiện vết thương trên người anh ấy. Mẹ, mẹ nói xem thật trùng hợp đúng không? Dưới sự quan sát trực tiếp của 20 vạn khán giả, cảnh sát đã đến đây chắc chắn sẽ không nuông chiều hung thủ.
Mẹ nuôi sống trong xã hội thượng lưu mấy chục năm đương nhiên biết ý của những người này.
Bà ta cũng hiểu được rõ ràng bây giờ bà ta sẽ bị gia tộc vứt bỏ ngay lập tức.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, một quý bà đang tao nhã cao quý đột nhiên đánh lén như kẻ điên, đấm đá Thập Nhị liên tục, mở miệng mắng những lời nói ác độc nhất thế giới: “Thằng súc sinh này, sớm biết như vậy khi sinh mày ra tao nên bóp chết mày. Còn nhận mày về nhà, cho mày ăn mặc, cho mày đi học trường đại học có tiếng hưởng thụ tài nguyên tốt nhất.”
Thập Nhị cười lạnh châm chọc: “Bà chỉ coi chúng tôi là công cụ giúp con trai bảo bối của bà mà thôi. Nó là con ma ốm. Suốt ngày bị bệnh, năm sáu tuổi thận của nó có vấn đề, tám tuổi bỗng dưng tìm được thận thích hợp. Tôi cứ nghĩ là vận may, xem ra tất cả là do bà đã sắp xếp tỉ mỉ. Tôi bảo vệ tài sản thay nó, anh trai lấy nội tạng cho nó dùng!”
“Mày nói ai là ma ốm, Tiểu Mạc nhà tao rất tốt, hai thứ mang họa như chúng mày sao không chết đi? Vì sao Tiểu Mạc của tao sinh ra đã phải nằm trên giường bệnh mà chúng mày khỏe mạnh yên lành! Hai con súc sinh, anh trai chăm sóc em trai không phải chuyện đương nhiên sao?” Mẹ nuôi bị cảnh sát khống chế, hồn bay phách lạc ngã ngồi trong sảnh lớn, tóc tai bà ta bù xù, đã sớm không còn dáng vẻ kiêu ngạo như trước đó nữa, bà ta dậm chân, quát lớn: “Ông trời bất công! Ông trời bất công!”
Thập Nhị lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt biểu diễn, anh ta cười lạnh lùng, chỉ vậy đương nhiên là không đủ. Hiện tại công ty đã sớm nằm trong quyền kiểm soát của anh ta, anh ta sẽ tặng cho bà ta một món quà lớn.
[Đầu óc người phụ nữ này có bệnh à? Cái gì mà anh trai phải chăm sóc em trai? Chăm sóc em trai là phải đem nội tạng của mình cho nó, chăm sóc em trai là phải giữ gia sản cho nó à?]
[Cứu mạng, tôi không thở nổi. Sao lại có người mẹ như vậy chứ! Thật đau lòng cho tiểu ca.]
Ngu Tịch thấy chuyện đã được giải quyết, sau khi nói tạm biệt ngày mai tiếp tục với những người xem live thì tắt live đi.
Ngu Tịch vừa ngừng lại, hệ thống điên cuồng chạy tới vui vẻ hưng phấn khen ngợi: [Chúc mừng đại lão đã đạt được mười bốn ngày điểm sinh mệnh. Đại lão cố lên nha!]
Ngu Tịch bình tĩnh nhìn lướt qua hệ thống, nhẹ tay vuốt ve chén trà màu lam nhạt, bình tĩnh hỏi: “Sửa mệnh một lần chỉ có bảy ngày điểm sinh mệnh thôi à?”
Hệ thống run rẩy một chút, trong lòng thấp thỏm. Chẳng lẽ là mình cho quá ít sao? Đúng là sửa mệnh rất khó, hơn nữa điểm công đức đạt được lần này rất cao, 14000 điểm.
Thập Nhị này đúng là không đơn giản, sau sự việc này anh ta đã cống hiến hết mình cho phúc lợi công cộng, làm rất nhiều chuyện tốt, tích lũy được rất nhiều điểm công đức, ông trời cũng ban cho anh ta rất nhiều điểm công đức.
Lần đầu tiên hệ thống làm ông chủ lắc lắc cái đuôi nhỏ suy nghĩ xem liệu có phải mình đã quá hà khắc với công nhân hay không, nhưng A Mẫu nói làm ông chủ phải keo kiệt không thể quá hào phóng.
Ngay lúc hệ thống đang do dự, Ngu Tịch phất tay, ném ra một quả bom hạng nặng: “Ở đây có thể liên hệ với dịch vụ khách hàng hay không, tôi muốn tố cáo, áp bức công nhân.” Không biết Ngu Tịch đã lên trang cho công nhân nói từ khi nào.
Hệ thống sốt ruột đến mức trái tim sắp nhảy ra ngoài, cô tìm thấy thứ này khi nào. Rõ ràng nó đã giấu nó đi rồi mà!!!
Hệ thống vội vàng nói: [Đại lão, sao phải làm vậy chứ? Có chuyện gì từ từ nói, có chuyện từ từ nói mà. Như vậy nhé, chúng ta chia đôi tích phân. Tôi có được tổng cộng 2000 tích phân, cô có được 700, tôi lấy 1400. Bây giờ tôi 1000, cô 1000. Đổi thành điểm sinh mệnh, tổng cộng cô có 10 ngày điểm sinh mệnh.]
Ngu Tịch nhếch môi nở nụ cười nghiền ngẫm, cô hỏi tiếp: “Ngươi chỉ được 2000 điểm thật sao?”
Hệ thống run rẩy, Ngu Tịch nhìn thấy phản ứng của nó liền hiểu được.
Cô không tiếp tục làm khó hệ thống, hỏi sang vấn đề trước: “Ngươi sợ ta trách móc ngươi làm gì? Hay là ngươi vi phạm quy định?”
Hệ thống khóc không ra nước mắt. A Mẫu cứu mạng, con sắp đi rồi. Nghĩ đến khoảng cách xa xôi giữa trời và đất, đau lòng mà rơi nước mắt. Nước mắt của con và nước mũi trộn lẫn với nhau rồi.
Hệ thống không có cốt khí chạy trốn.
Ngu Tịch nhìn nơi hệ thống biến mất trong một giây, chỉ cảm thấy ngu ngốc vô vị, có lẽ cô đã hiểu được hệ thống tồn tại như thế nào. Sau đó cô nhìn lướt qua màn hình điện thoại, hiện tại đã là ba giờ chiều, trên wechat có mấy tin nhắn.



