Mẹ nuôi trở thành mẹ ruột
“Mẫu thân!” Thập Nhị sửng sốt kêu lên khi nhìn thấy người tới.
Người xem thông qua màn hình thấy được một người phụ nữ đã ngoài bốn mươi tuổi, tuy vậy nhan sắc được bảo dưỡng vô cùng tốt.
[A! Cái này! Cái này! Cái này! Không phải tiểu ca vừa mới nói vẫn đang tìm bố mẹ ruột sao? Sao mới xoay người một cái đã có thêm một người mẹ là thế nào?]
[Cái này không đúng, vừa nãy cô có nghe thấy tiểu ca gọi như nào chưa. Người bình thường ai lại dùng mẫu thân để gọi mẹ ruột đâu chứ. Đây có thể là mẹ nuôi của anh ấy đấy.]
Người xem suy đoán không tồi, đây đúng thật là mẹ nuôi của anh ta.
Thập Nhị vội vàng tiến lên đỡ lấy mẹ nuôi, nghiêm túc đi ở phía sau bà. Vừa vào phòng mẹ nuôi đã đi qua đi lại dò xét căn phòng anh ta, nhìn lướt qua màn hình điện thoại đang sáng, thấy trên đó là khuôn mặt xinh đẹp của một nữ sinh nên nhíu mày hỏi dò: “Bạn gái của con à?”
Thập Nhị vội vàng đi tới úp điện thoại xuống, sốt ruột giải thích: “Mẫu thân, cô ấy không phải bạn gái của con đâu, chỉ là một người bạn bình thường mà thôi.”
Màn hình lập tức tối đen, người xem còn chưa kịp phản ứng lại, chỉ có thể vểnh tai lên nghe hai người nói chuyện.
“Tốt nhất là như vậy.”
“Lộp bộp.” Tiếng bước chân càng lúc càng xa, màn hình chợt sáng lên lộ ra khuôn mặt tuấn tú có phần tức giận của Thập Nhị.
Thập Nhị nhìn thấy những bình luận của người xem, không tránh khỏi chua xót, cười khổ.
[Mọi người có thấy ánh mắt vừa rồi của bà ấy không, giống như nhìn rác rưởi vậy. Tôi nhìn mà cũng muốn đấm vào mặt.]
[+ Nguyên hàng số căn cước. Có phải vừa rồi bà ta vào phòng tiểu ca mà không thèm gõ cửa không? Cái này cũng không tôn trọng người khác quá rồi đó.]
[Hơn nữa trông tiểu ca cũng tầm 25-26 tuổi rồi, nói chuyện với bạn bè cũng rất bình thường mà, chẳng lẽ phải một mình cô đơn đến hết quãng đời còn lại sao?]
Thập Nhị thu hồi lại cảm xúc mềm yếu, anh hỏi ý Ngu Tịch vừa mới nói lúc nãy là gì.
Ánh mắt Ngu Tịch vẫn như lúc ban đầu, bình tĩnh không gợn sóng nói: “Bà ấy chính là mẹ ruột của anh.]
“Sao vậy được!” Thập Nhị không thể tin được vào tai mình, như sét đánh ngang tai, giống như bị người ta dội cho một chậu nước lạnh thấu tim từ đầu xuống chân, toàn thân như chết lặng.
Người mẹ nhận nuôi anh ta hơn hai mươi mấy năm lại là mẹ ruột sao?
“Anh lớn lên trong cô nhi viện đến năm sáu tuổi thì được người giàu có nhận nuôi.” Dưới ánh mắt khiếp sợ của Thập Nhị, Ngu Tịch tiếp tục nói: “Tư chất anh thông minh, rất có thiên phú trong việc học tập. Lúc trước anh thi vào được trường Đại học hàng đầu của cả nước, đến khi ra trường thì vào làm công ty của bố nuôi anh.”
Thập Nhị gật đầu: “Cô nói đều đúng cả.”
“Anh còn có một đứa em trai nữa.” Ngu Tịch lại nói, lần này Thập Nhị hơi sửng sốt, nếu trước đó Ngu Tịch không nói mẹ ruột của anh ta là mẹ nuôi thì trong lòng anh ta tràn đầy yêu thương với người em này, còn bây giờ cảm xúc trong lòng anh ta rất lẫn lộn. Nếu bọn họ cùng là một mẹ sinh ra, vậy dựa vào cái gì anh phải đọc sách, luyện thư pháp, bắn cung và học ngoại ngữ, mọi thứ sẽ không như thế. Anh ta chỉ cần ngồi trong mát ăn bát vàng, chờ người khác đưa cho anh ta thành quả thắng lợi là được.
Mà anh ta thì phải gánh việc cả đời cho em trai, giúp cậu ta giải quyết vấn đề khó khăn, chỉ cần cậu ta vui vẻ là được, làm chuyện mình muốn làm.
Thập Nhị đã hoàn toàn tin tưởng Ngu Tịch, cho dù anh ta có nói mình là cô nhi đi chăng nữa, nhưng người khác làm sao biết anh được nhận nuôi lúc bao nhiêu tuổi. Một lần thì có thể là may mắn nói trúng, còn nãy giờ một chữ cũng không sai, vậy thật sự là chủ phòng có năng lực.
Thập Nhị gật đầu tỏ vẻ tán thành, anh ta hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ cho mình bình tĩnh. Điều quan trọng nhất bây giờ là tìm ra chân tướng của sự việc: “Chủ phòng có thể nói cho tôi biết mẹ nuôi có biết thân phận thật sự của tôi không?”
[Mẹ nuôi/mẹ ruột của tiểu ca này ngay từ đầu mà không biết thân phận thật sự của anh ấy thì sao đưa anh ấy về nhà được.]
[Ôi trời ơi, vậy tại sao phải đối xử với anh ấy như vậy, tôi thấy thái độ ngạo mạn vừa rồi của bà ta có khi còn không coi anh ấy là con mình luôn ấy.]
[Hy vọng không phải như chúng ta đoán, nếu không tiểu ca thật sự rất đáng thương.]
Cũng không thể trách Thập Nhị hỏi một câu như vậy, nếu là một gia đình bình thường, Thập Nhị còn có thể xem mọi thứ như một sự trùng hợp ngẫu nhiên. Có điều từ nhỏ anh ta đã ăn nhờ ở đậu trong một gia đình hào môn, nhìn mặt người khác mà sống nên không tránh khỏi sẽ suy nghĩ nhiều một chút.
Từ nhỏ mẹ nuôi đã cực kỳ nghiêm khắc với anh ta, vốn anh ta còn cho rằng mình chỉ là công cụ cho đứa con trai của họ. Nếu mẹ nuôi vẫn luôn biết thân phận của anh ta, Thập Nhị nắm chặt tay, anh ta rất muốn biết tại sao, tại sao bà lại đối xử với mình như vậy.
Thập Nhị loáng thoáng có một suy đoán rằng mẹ nuôi vẫn luôn biết thân phận của anh ta. Không biết vì sao anh lại có trực giác này.
Ngu Tịch không trực tiếp trả lời vấn đề của anh, cô uống một ngụm nước để mềm môi rồi tiếp tục nói: “Anh còn có một người anh trai sinh đôi nữa. Anh ta có thể trả lời được vấn đề mà anh muốn biết.”
Thập Nhị hơi dừng lại, trong mắt anh ta tràn đầy nghi ngờ, miệng lẩm bẩm nói: “Anh trai sao?”
[Anh trai??? Tại sao đột nhiên lại xuất hiện một anh trai nữa vậy, nhìn biểu hiện của tiểu ca hình như cũng không biết đến sự tồn tại của anh trai mình kìa.]
[Tiểu ca lại là sinh đôi!!!]
“Anh ấy ở đâu?” Nghe được hai chữ này, Thập Nhị cất cao giọng hỏi, cảm xúc có chút kích động. Anh ta dùng sức ấn ngực, khuôn mặt đau khổ, không biết vì sao trái tim đập loạn lên.
“Gác mái.” Ngu Tịch phun ra hai chữ nhẹ như gió.
[Giữa ban ngày ban mặt thế mà tôi bị dọa sợ cả người toát mồ hôi lạnh luôn rồi. Hướng đi của chuyện này càng ngày càng chẳng biết đâu mà lần. Mẹ nuôi tiểu ca này chắc chắn biết anh ấy là con của bà ta.]
[Càng nghĩ càng thấy sợ, bà ta đưa người em trong cặp song sinh đến cô nhi viện, sáu năm sau lại nhận nuôi anh ấy. Rối tung một hồi còn có thêm một người anh trai ở trên gác mái! Khủng khiếp quá, nhìn bộ dạng của tiểu ca hẳn là hơn hai mươi năm cũng không biết mình có một người anh trai sinh đôi sống trong nhà luôn. Trời ơi, ngôi nhà này thật kinh khủng, quả thật y như là hiện trường phim kinh dị vậy.]
“Gác mái.” Thập Nhị lẩm bẩm, đó chẳng phải là nơi mà 20 năm qua anh ta không được phép lên sao? Anh ta nắm chặt tay, bọn họ rốt cuộc muốn làm cái gì vậy. Mặc kệ thế nào anh ta nhất định phải đi lên gác mái để điều tra đến cùng, biết rõ chân tướng của sự việc.
Mọi người theo chân tiểu ca trong video lên gác mái.
[Gia đình của tiểu ca khá giàu có đó. Chỉ nhìn thoáng qua căn biệt thự này, tôi đã biết ít nhất phải có một vườn hoa trong nhà.]
[Đừng nói vậy, chẳng qua chỉ là một biệt thự nhỏ trong một đống biệt thự của Canh Thần Nhất Phẩm mà thôi.]
[Này! Mọi người lại lôi biệt thự cao cấp của tôi ra làm gì!]
[Cùng quan điểm với chị em. Đây rõ ràng là biệt thự cao cấp của chồng tôi nhé.]
Ban đầu vẻ mặt Thập Nhị hết sức căng thẳng nhưng khi xem những bình luận của người xem trong phòng phát sóng trực tiếp đã bị chọc cho cười. Đến nơi, anh ta nhìn cửa gỗ mộc mạc trước mặt rồi nhẹ nhàng xoay nắm cửa.
Một thế giới tối đen như mực xuất hiện trước mắt Thập Nhị, nơi này không có một tia sáng nào, anh ta còn không thể thấy năm ngón tay của mình. Căn phòng to như vậy chỉ có tiếng thở yếu ớt phát ra, Thập Nhị bèn bật đèn pin trên điện thoại của mình lên.
Như vận rủi vừa xẹt qua màn hình.
Trong nháy mặt Thập Nhị ngẩng đầu lên nhìn, giọng nói lạnh lùng Tịch truyền đến từ phòng phát sóng trực tiếp: “Đừng lên tiếng.”
Anh ta nhìn theo ánh sáng yếu ớt của điện thoại, chỉ thấy một chiếc giường cổ cũ kỹ tồi tàn, trên đó trải một chiếc chăn bông màu trắng, chăn bông phồng lên giống như có người nằm ở bên trong.
Thập Nhị nín thở tập trung, cẩn thận bước đến gần chiếc giường gỗ.
Vô số trái tim bay lên trong phòng phát sóng trực tiếp.
[24 thần chú hộ thân. Thịnh vượng, dân chủ, văn minh, hài hòa, tự do, bình đẳng, công bằng, pháp quyền, yêu nước, tận tụy, thành tín, thân thiện.]
[Phước Thân Vô Lượng Thiên Tôn.]
[Nam mô A Di Đà Phật.]
[Lầu trên niệm hạt đi. Bọn tôi là Đạo gia đây.]
[Ha, Phật cũng sẽ phù hộ tôi.]
Ngay khi cư dân mạng đang tranh cãi về Đạo giáo và Phật giáo, Thập Nhị đã run rẩy bắt tay vào làm, anh ta xốc chiếc chăn bông lên, may mắn thay không có gì đáng sợ xảy ra.
Xuất hiện trước mắt mọi người là một người đàn ông gầy gò, người ngợm bẩn thỉu, không biết đã bao lâu rồi không tắm, qua màn hình chỉ có thể thấy tóc anh ta bết dính thành từng cục.
Đôi mắt của người đàn ông bị ánh sáng trắng chiếu vào, anh ta lập tức sợ hãi trùm kín chăn lại, cuộn tròn như một quả bóng, rúc mình vào góc run bần bật.
Thập Nhị cẩn thận di chuyển cơ thể của mình, giọng điệu nhẹ nhàng trấn an người đàn ông: “Đừng sợ, tôi sẽ không làm tổn thương anh đâu.”
Cục bông trắng tiếp tục run rẩy nhưng không kháng cự người đàn ông đang tới gần mình.
Cuối cùng Thập Nhị đặt tay lên đầu người đàn ông, người đàn ông cảm nhận được sự ấm áp trên đỉnh đầu, cũng như những lời nói dịu dàng của Thập Nhị. Anh ta ngừng run rẩy, cẩn thận mở mắt ra nhìn mọi thứ xung quanh. Đây là lần đầu tiên anh ta cảm nhận được sự tiếp xúc của người khác, trong trí nhớ của anh ta luôn là bóng tối vô tận cùng với thức ăn nguội lạnh được ném trên mặt đất mỗi ngày.
Người đàn ông sửng sốt nhìn khuôn mặt của Thập Nhị, sau đó vui vẻ chỉ vào chính mình, cười ngốc nghếch: “Mặt… Mặt… giống nhau. Khuôn mặt… giống nhau.”
Thập Nhị dè dặt vén tóc để lộ ra khuôn mặt của người đàn ông, đồng tử của anh ta đột nhiên co rút lại, người này thực sự giống anh ta như đúc.
Thập Nhị theo bản năng đẩy người đó ra, điện thoại rơi xuống đất kêu leng keng, anh ta há to miệng nhìn cảnh tượng không thể tin ngay trước mắt.
Phản ứng dữ dội của Thập Nhị khiến người đàn ông sợ hãi, người đàn ông ngay lập tức co người lại trốn vào một góc, run rẩy.
Thập Nhị thở hổn hển, không biết bao lâu sau, anh ta mới nhặt điện thoại lên, từ từ đến gần người đàn ông sau đó mạnh mẽ ôm lấy người đó.
Lần đầu tiên người đàn ông cảm nhận được ấm áp từ ôm ấp, thân thể cứng ngắc, tay dừng giữa không trung không biết nên làm gì cho phải.
[Tôi tự hỏi bố mẹ nuôi nhà này đang làm cái quỷ gì vậy. Cảm giác như có một âm mưu gì đó rất lớn.]
[Mẹ nuôi anh ấy phạm tội rồi.Tôi nhìn dáng vẻ anh trai hẳn là đã bị mắc kẹt trong đây lâu lắm rồi. ]
[Khoản đầu tiên của Điều 37 trong Hiến pháp hiện hành của nước ta quy định rõ: “Quyền tự do cá nhân của công dân nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa là bất khả xâm phạm.”]
[Bạn không thể đưa ra nhận định như vậy được. Ngộ nhỡ anh trai bị bệnh tâm thần thì bố mẹ có quyền giám hộ. Quyền giám hộ là quyền mà người thân được phép giám sát bảo vệ quyền nhân thân, quyền tài sản đối với trẻ vị thành niên và người bị bệnh tâm thần không có năng lực hành vi dân sự.]
[Không phải đâu. Anh trai kia sống cũng thảm quá rồi. Mọi người không chú ý tới trên mặt đất đến bát cơm thô cũng không có à, chỉ có vài hạt cơm trắng trên đó và không có đôi đũa nào bên cạnh. Tôi đoán rằng anh trai phải bò trên mặt đất nhặt cơm để ăn đó.]
[Trời ơi, tôi khóc đến chết mất. Có luật sư ở đây không? Có thể kiện bọn họ tội ngược đãi không?]
[Thật khó để tưởng tượng có một một căn gác nhỏ như vậy trong một căn biệt thự to lớn, từ trên xuống dưới còn chưa đến mười mét vuông.]
[Có ai còn nhớ chủ phòng bên hồ Đại Minh không? Chủ phòng trước đó có nói rằng anh trai đã biết sự thật rồi. Vậy rốt cuộc chân tướng chuyện này là như nào?]



