Đây là những điều kiêng kỵ, ông cũng đã từng nói qua với tôi, nhưng lúc đó còn nhỏ, hơn nữa dù sao tôi cũng là một cô gái sống một mình ở nơi rừng núi sẽ cũng sẽ không tiếp xúc với những chuyện này, cho nên tôi cũng không quan tâm lắm, chỉ nghe cho có mà thôi.
Đến hôm nay tôi và Lạc Hồng Huyên là người với quỷ ở cùng nhau như thế này, tương lai nhấ định sẽ gặp không ít chuyện hiếm lạ như thế nữa, tôi nghe ngóng thêm nhiều điều kiêng kị này cũng tốt.
“Thế cậu và Hồng Huyên vừa mới phong chính cho nó thành rồng sao?” Tôi tiếp tục hỏi.
“Đúng vậy, nhưng phong chính này chỉ có Hồng Huyên mới biết, chẳng qua anh ấy chỉ mượn thân xác của em để làm việc. Phong chính của anh ấy chỉ là yếu tố bên ngoài, thành giao long có thể nói là tốt hơn, thành rồng lại muôn vàn khó khăn không gì so sánh được. Thật ra người bình thường cũng có thể phong chính cho nó, nhưng hiệu quả chắc chắn lại không bằng người tu đạo như bọn họ, huống chi anh ấy phong chính cho nó đến chín lần, coi như là lời chúc lớn nhất dành cho nó, sau này thành rồng rồi nó vẫn là chính mình mà thôi.” Lạc Uyển Thiên trả lời thẳng thừng, cũng nói rõ tu luyện là con đường khó khăn, nguy hiểm nghìn trùng.
Tôi còn đang định hỏi tiếp, nhưng lúc này lại nghe thấy, Lạc Hoành Ngạn lên tiếng: “Hai người nói xem, lần này chúng ta đến ngôi mộ lớn như thế này, không phải có chút kỳ lạ sao?”
“Kỳ lạ cái gì?” Câu hỏi của cậu ấy khiến tôi đột nhiên cảm thấy khó hiểu.
Nếu như nói kỳ lạ thì chẳng qua là có quá nhiều nguy hiểm, nhưng ngôi mộ lớn nào lại không có nguy hiểm, huống hồ chi chủ nhân của ngôi mộ này có thể vẫn còn là cấp bậc quỷ tướng, chúng tôi muốn tìm được Qủy Đan, cũng không phải muốn lấy là lấy được. Mặc dù chủ nhân không ở đây, nhưng cũng không có nghĩa là lúc trước khi chủ nhân đi không có sắp đặt gì, bình thường mấy ngôi mộ cổ không phải đều bày binh bố trận hệ thống chống trộm sao?
“Hai người nói xem lần này chúng ta có quá mức nguy hiểm không. Thứ nhất, ảo ảnh do Huyễn Linh kia tạo thành nếu không có máu của người có chí dương cực mạnh như tôi thì sợ rằng chúng ta đã không thể thoát ra khỏi ảo ảnh đó. Còn có chuyện con rắn tinh nữa, nếu Hồng Huyên không xuất hiện e rằng chúng ta đã nằm trong bụng con rắn tinh đó rồi.” Lạc Hoành Ngạn nói.
“Hoành Ngạn, xem ra anh cũng không ngốc lắm!” Lạc Uyển Thiên tán thưởng liếc nhìn Lạc Hoành Ngạn, vỗ vỗ vai anh ấy.
“Hừ, có cậu mới ngốc!” Lạc Hoành Ngạn hất tay cậu ấy ra.
Dường như anh ấy quên mất mình đang nói chuyện với ai, nếu như để cái tên Lạc Uyển Thiên bụng dạ hẹp hòi kia để bụng thì sẽ không có kết cục tốt, anh liền vội vàng sửa lại: “Cái đó, tôi nói cậu không ngốc!”
Tôi day trán, cái này không phải là càng tô càng đen hay sao, nhìn xem sắc mặt Lạc Uyển Thiên đã đen lại liền biết ngay Hoành Ngạn lại chọc trúng phải tổ ong vò vẽ rồi.
Tôi vội vàng hòa giải: “Hoành Ngạn nói cũng đúng, dường như có một số người đang nhắm vào chúng ta, đối phương có vẻ rất hiểu chúng ta.”
Máu của Lạc Hoành Ngạn có thể phá vỡ ảo ảnh, tôi thì có thể tụ dương đọc được cảm xúc của rắn tinh, Lạc Hồng Huyên có thể đuổi rắn, Lạc Uyển Thiên có thể vạch ra kế hoạch, giống như đối phương muốn kiểm tra chúng tôi, vì thế tôi cứ thản nhiên mà nói ra thôi.
“Hừ, rõ ràng là có người muốn hãm hại, căn bản là người ta không muốn chúng ta dễ dàng tìm được Qủy Đan, tốt nhất anh ta có thể chết ở đây càng thêm hạnh phúc.” Lạc Uyển Thiên tức giận nói.
“Này, sao tôi cảm thấy lời nói của cậu thật chua ngoa, không phục như thế.” Lạc Hoành Ngạn gãi gãi đầu, khó hiểu nhìn Lạc Uyển Thiên.
“Đâu chỉ là không phục, mà còn oán giận thấu trời xanh, Uyển Thiên sẽ không phát hiện ra cái gì, cậu nói xem chắc không phải Lạc Hồng Nghiệp chứ?” Tôi hỏi.
Cũng chỉ có Lạc Uyển Thiên mới đầy oán hận, hai người đều bụng dạ hẹp hòi, trong đầu toàn là toan tính, Lạc Hồng Nghiệp còn hơn cả Lạc Uyển Thiên, tên này rất xấu xa.
“Không đúng, nếu cậu ta gọi chúng ta đến, vì sao lại bày mưu hại chúng ta, huống hồ không phải cậu ta luôn nói mình là em của Hồng Huyên sao, Hồng Huyên bị thương không phải cậu ta quan tâm nhất sao, sao lại muốn hại chúng ta chứ, cậu ta không muốn chúng ta tìm được Qủy Đan thì hà cớ gì phải nói ra, hơn nữa chúng ta còn mang theo cả tráp Tử Ngọc, làm như thế chả phải cũng hại đến Hồng Huyên sao?”
Lạc Hoành Ngạn càng nói càng nghi ngờ, lúc này chúng tôi vẫn đi vào bên trong mộ cổ, mọi người vừa đi vừa phân tích. Tôi cũng cảm thấy Lạc Hoành Ngạn nói cũng có lý, vì thế cả hai cùng đợi Lạc Uyển Thiên nói.
“Qủa nhiên là cậu vẫn còn ngốc, cho tôi rút lại lời nói vừa mới khen. Mục đích của anh ta đương nhiên là muốn chúng ta tìm được Qủy Đan thay cho Hồng Huyên đang bị thương, nhưng ai nói anh ta sẽ không gây khó dễ buộc chân chúng ta, như thể ai cũng nợ tiền tên khốn đó, nhân cơ hội này để chúng ta nếm trải gian khổ, anh ta chỉ việc trốn sang một bên xem kịch mà thôi.” Lạc Uyển Thiên không hờn giận nói.
Trong lòng tôi nghĩ cậu cũng là một tên thối tha, phẩm chất đạo đức của cậu cũng kém gì cậu ta, rõ ràng là kẻ tám lạng người nửa cân. Nhưng, lời này tôi không thể nói ra, để bọn họ biết được tôi cũng không có kết cục tốt.
“Hơn nữa, cho dù chúng ta có bị chôn vùi ở đây, anh ta nhất định sẽ có cách tìm được Qủy Đan cho Hồng Huyên chữa bệnh, lần trước thái độ anh ta đối với chị dâu, nói không chừng chỉ muốn thuyết phục đưa chị dâu đến đây mà thôi, như thế anh ta có thể để Hồng Huyên ở lại Na Lâm, không ai có thể cướp được của anh ta cả.” Lạc Uyển Thiên tiếp tục nói.
“Kìa, nói thế nào đi nữa thì người ta không chỉ có bụng dạ khó lường, mà còm rất thương anh em nữa.” Tôi nói.
“Hừ, nhìn vẻ rất căng thẳng của anh ta, cứ giống như đứa em lẽo đẽo theo sau anh trai xin bảo vệ vậy đó.” Lạc Uyển Thiên khinh thường nói.
Sao tôi cứ cảm thấy cậu ấy giống như tên nhóc bị cướp mất anh trai, nên mới tức giận như thế, có lẽ cậu ấy cũng là người cuồng anh trai! Nhưng, Lạc Hồng Nghiệp thật sự đối phó với chúng tôi sao?
Tôi còn đang nghi ngờ, đột nhiên dưới chân giống như đổ trì, cả người cũng đứng lại theo, hai mắt hoa đi, cảm giác như cơ thể giống như bị kéo xuống một chỗ.
Tôi không dễ dàng gì mới thích nghi được, lấy thăng bằng lại, từ từ mở mắt ra, nhưng lọt vào trong mắt tôi là một luồng ánh sáng đỏ, xung quanh toàn là sương mù, một luồng không khí lạnh quanh quẩn khắp người tôi, làm tôi mơ hồ không thể nhìn rõ thứ gì cả.
“Đây là đâu?”
Tôi nhìn ánh sáng đỏ xung quanh sau đó kêu tên Lạc Uyển Thiên và Lạc Hoành Ngạn, nhưng lại không nhận được câu trả lời của bọn họ, chẳng lẽ chỉ có mình tôi bị kéo vào đây?
Đột nhiên, tôi cảm thấy cảm xúc của mình bị chấn động, những cảm xúc tiêu cực mà con rắn tinh kia mang lại ập đến như thủy triều, nhưng lần này lại yên bình và tĩnh lặng.
Tôi sợ hãi, mặc dù những cảm xúc này tích cực, nhưng việc tôi ở một mình trong môi trường xa lạ này rất kỳ quái, khiến cho tôi cảm thấy xa lạ và sợ hãi.
“Đừng sợ, con gái, ta sẽ không làm hại cô đâu, ta có chuyện cần giúp đỡ, nên mới kéo cô vào con đường tâm linh này!” Một giọng nói già nua uể oải vang lên bên tai.
“Ngài là ai? Con đường tâm linh là gì? Ngài muốn tôi làm cái gì? Tôi chỉ là một cô gái yếu đuối, không thể giúp gì cho ngài!” Tôi nói vào trong không khí, thoáng chốc tôi đã thích nghi được, không còn sợ hãi nữa.
Thầm nghĩ nếu đối phương đã có chuyện nhờ mình giúp đỡ thì sẽ không hại tôi, tôi có thể lắng nghe trước, nhưng cũng phải đề phòng.
“Ta là linh thú được phái đến đây chờ, còn đây là con đường tâm linh, là kết giới của ta!” Giọng nói đó lại vang lên.
“Ý của ngài nói ngài là linh…” Tôi vội vàng dừng lại, nhớ lại những điều kiêng kị Lạc Uyển Thiên nói, vì thế nhanh chóng sửa lại câu hỏi: “Ơ, cái gì, ngài muốn tôi làm cái gì cho ngài?”
Tôi cũng không biết gọi như thế nào, dù sao cũng phải dùng kính ngữ để xưng hô, đối phương cũng không biết đã tồn tại bao nhiêu năm rồi, có lẽ chắc thuộc thời cổ xưa lắm rồi. Không phải Lạc Hồng Huyên đã phong chính cho nó rồi sao, nó đã chuyển chỗ rồi mà, sao có thể kéo tôi vào con đường tâm linh được?



