Tôi bị Huyễn Linh xông đến, cảm giác trên người lạnh đi từng hồi, từng bộ phận đều như đang ngâm trong nước lạnh, thân thể run lên, cả người quỳ xuống.
Lạc Uyển Thiên cầm đèn pin trên mặt đất chiếu vào tôi, tôi miễn cưỡng ngẩng đầu lên và nhìn thấy ánh mắt tò mò của cậu ấy và Lạc Hoành Ngạn.
“Nhập, nhập vào rồi!” Lạc Hoành Ngạn run run rẩy rẩy nói.
“Nói nhảm, nhìn thấy rồi!” Lạc Uyển Thiên liếc mắt nói.
“Bị ma nhập rồi à?” Lạc Hoành Ngạn nhỏ giọng hỏi.
“Đi lên xem thử liền biết!” Lạc Uyển Thiên đá Lạc Hoành Ngạn và ra hiệu cho anh ấy tiến đến.
Tôi nhìn bọn họ bàn luận trước mặt mà trong lòng cũng rất nóng nãy, vừa rồi có phải nữ quỷ đã nhập vào người tôi không. Nhưng mà tôi vẫn có ý thức của mình, và cuộc đối thoại của họ có thể nghe thấy rõ ràng, chẳng qua là tôi không thể di chuyển mà thôi. Ngoài cảm giác lạnh ra thì tôi không có cảm giác khó chịu nào khác trong cơ thể, tôi chắc chắn rằng mình không bị ma nhập.
Sau một lúc khi cảm thấy cơ thể đã thích nghi, tôi đứng dậy. Lạc Hoành Ngạn lúc này đang đi về phía tôi, và khi anh ấy nhìn thấy tôi đột ngột đứng lên, anh ấy lùi lại thẳng hai bước. Từ trong đôi mắt kinh hoàng của anh ấy tôi nhận ra rằng anh ấy đang rất cảnh giác với tôi.
Tuy nhiên, tôi lại cảm thấy rằng mình không sao cả, vì vậy tôi mỉm cười với anh ấy: “Tôi không bị ma nhập!”
Lạc Hoành Ngạn thở ra một hơi sau đó quay sang Lạc Uyển Thiên nói:”Chị ấy nói rằng chị ấy không bị ma nhập!”
“Đồ ngốc, tôi nghe thấy rồi!” Lạc Uyển Thiên tức giận liếc cậu một cái, sau đó nói: “Chẳng qua là cô ấy nói không có thì sẽ không có sao, cậu cũng không định đi kiểm tra luôn à! “
Khi cậu ấy nói ra điều này, tôi thấy rõ ràng có một tia sáng lóe lên trong mắt cậu ấy, bởi vì ánh sáng quá mờ cho nên tôi cho rằng mình đã nhìn nhầm rồi. Chẳng qua là, rõ ràng Lạc Hoành Ngạn đã ti, anh ấy nhanh chóng đi về phía tôi.
“Chị dâu, thế này, nếu như chị thật sự không bị ma nhập, vậy thì hãy để tôi kiểm tra nhé!” Anh ấy ngượng ngùng nói.
Tôi biết, Lạc Uyển Thiên không phải là không tin, mà cậu ấy chẳng qua cố tình muốn đùa bỡn Lạc Hoành Ngạn mà thôi. Tôi ngẩng đầu, hung hăng trừng mắt nhìn Lạc Uyển Thiên một cái. Lạc Uyển Thiên cầm đèn pin, lùi lại một bước, quay đầu lại và giả vờ vô tội.
“Cậu định kiểm tra tôi thế nào?” Tôi tức giận hỏi Lạc Hoành Ngạn.
Lạc Hoành Ngạn càng trở nên lúng túng trước câu hỏi của tôi, anh ấy bước đến gần tôi, nhưng không biết làm thế nào để kiểm tra. Cậu quay lại nhìn về phía Lạc Uyển Thiên, thấy anh ta hoàn toàn không nhìn đến nơi này, mà ánh mắt đang liếc nhìn khắp nơi.
Tôi đưa tay ra:”Kiểm tra đi!”
Tôi muốn xem thử bọn họ sẽ chơi trò gì!
Lạc Hoành Ngạn cũng thành thật, anh ấy không phát hiện ra đây vốn chỉ là một trò đùa của Lạc Uyển Thiên, anh ấy đưa tay ra nhẹ nhàng bắt lấy tay tôi rồi lập tức rút lại.
“Đôi tay thật ấm áp!” Cậu quay lại nhanh chóng và nói với Lạc Uyển Thiên.
Ồ, đứa nhỏ này thật nhân hậu, lại sợ Lạc Uyển Thiên không tin nên mới tới kiểm tra. Chẳng qua là anh ấy căng thẳng như vậy làm gì nhỉ, nhìn dáng vẻ anh ấy trông rất bối rối bất an và không biết phải làm gì cho đúng.
Tôi hung hăng trừng mắt nhìn Lạc Uyển Thiên, lúc này có lẽ cậu ấy cũng cảm thấy buồn chán quá rồi, nên sờ sờ mũi nói: “Nếu như đã không sao, vậy thì chúng ta đi ra ngoài trước đi!”
Cậu ấy nói xong liền dẫn đầu đi ra ngoài, tôi cũng đã kịp hồi phục lại tinh thần và bắt đầu thu dọn đồ đạc dưới đất. Túi tiền nhỏ bị ném vào một góc, tôi nhặt nó lại và cầm lấy túi của chính mình.
Lạc Hoành Ngạn có lẽ là hơi áy náy, vội chạy lại giúp tôi, lấy hộp Tử Ngọc trong túi ra, kiểm tra xem nó có bị hư hại gì không. Sau khi nhìn thấy hộp Tử Ngọc bình an vô sự, tôi thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này Lạc Uyển Thiên đã đi ra ngoài, tôi nhanh chóng đứng dậy đi theo, còn Lạc Hoành Ngạn thì giúp tôi cầm túi. Ba người cuối cùng cũng đi ra khỏi phòng đá, về phần Huyễn Linh, không biết nó có đang ở trên người của tôi hay không, tôi nghĩ sau khi trở về sẽ hỏi Lạc Xảo Vũ một chút.
Tôi không ngờ Lạc Uyển Thiên cũng nghĩ giống như tôi, nhưng khi cậu ấy nói với tôi, tôi đã phớt lờ, giận dữ lướt qua người cậu ấy.
“Này, chỉ là nói đùa chút thôi mà!”
Cậu ấy nói nhỏ sau lưng tôi, nhưng đáp lại cậu ấy chỉ là cái khịt mũi lạnh lùng của Lạc Hoành Ngạn. Tôi ủ rũ bước đi, vừa đi vừa cảm thấy sai sai, sau lưng tôi giống như truyền đến tiếng “xi xi”.
Tôi dừng lại: “Các anh có nghe thấy tiếng động gì không?” Tôi hỏi hai người đang đi phía sau.
Lạc Uyển Thiên cũng nghiêng đầu lắng nghe, còn Lạc Hoành Ngạn thì áp tai trên đất. Tiếng “xi xi” càng ngày càng gần, làm cho trái tim tôi trở nên vô cùng hoảng loạn.
“Đó là rắn, chạy mau!” Lạc Hoành Ngạn đứng dậy khỏi mặt đất, vươn tay ra kéo tôi chạy cùng.
Tôi vùng vẫy nhưng không thoát được nên đành phải chạy về phía trước cùng anh ấy. Lạc Uyển Thiên đuổi theo chúng tôi từ phía sau, và cả ba người gấp gáp lao về phía trước. Đường vào lăng mộ rất hẹp chỉ cho phép hai người đứng cạnh nhau, Lạc Uyển Thiên nhanh chóng chạy qua chúng tôi, thúc giục chúng tôi mau chạy.
Tôi cũng không có thời gian để tính toán những chuyện trước đây với cậu ấy, tôi chạy nhanh theo bước chân của Lạc Hoành Ngạn. Dù sao thì anh ấy cũng là người ở trên núi. Anh ấy thường thì hay lao động chân tay, cho dù có kéo thêm tôi đi chăng nữa thì vẫn chạy rất nhanh.
Chẳng bao lâu tôi đã trở thành gánh nặng cho anh ấy, thỉnh thoảng tôi ngã xuống, sau đó không biết từ lúc nào đã trở thành thứ kéo chân anh ấy. Lạc Uyển Thiên không thể chịu đựng được nữa, liền đến giúp tôi cùng nhau chạy. Chẳng qua là những con rắn dường như đang tiến lại gần hơn, tôi phảng phất đã có thể ngửi thấy mùi hôi thối. Cả ba bối rối chạy trốn trong lăng mộ, đèn pin trong tay Lạc Uyển Thiên đung đưa khắp nơi, vốn dĩ là tầm nhìn không cao, cho nên cũng không có cách nào để nhìn thấy rõ ràng đường đi.
Đột nhiên dưới chân tôi loạng choạng, một chân bỗng trống rỗng, tôi chỉ cảm thấy muốn ngã nhào về phía trước thì Lạc Hoành Ngạn đã nhanh chóng nắm lấy tay tôi. Nhưng cơ thể tôi đã mất trọng lực nên nhanh chóng rơi xuống phía dưới. Hóa ra sàn nhà ở đây trống rỗng, mà tôi thì đã rơi xuống khi dẫm lên nó.
Lạc Hoành Ngạn nắm lấy tay tôi, Lạc Uyển Thiên vốn là cũng đang dìu tôi chạy nhưng khi tôi rơi xuống thì cậu ấy không kịp giữ chặt. Lúc này cậu ấy đang nắm tay Lạc Hoành Ngạn, ba người nối thành một sợi dây.
“Chị dâu, cố lên, bọn em kéo chị lên!” Lạc Hoành Ngạn từ trên cao hét lên.
“Đồ ngốc, trước đừng kêu la, cậu giữ lấy cô ấy, tôi sẽ kéo cậu lên!” Lạc Uyển Thiên cũng nói theo sau.
“Được rồi, cùng nhau dùng sức!” Lạc Hoành Ngạn gật đầu.
“Chị dâu, đừng nhìn xuống dưới, đi theo bọn tôi lên nào!” Giọng nói của Lạc Uyển Thiên vẫn rất bình tĩnh, anh ấy giống như đang muốn chuyển hướng chú ý của tôi.
Lúc này Lạc Uyển Thiên đang cầm một chiếc đèn pin khác trên tay. Anh ấy nghiêng người, giống như đã nhìn thấy thứ gì đó. Sau những gì anh ấy nói, tôi tò mò quay lại nhìn xuống. Với ánh sáng của đèn pin, tôi nhìn thấy thứ bên dưới. Rắn được xếp tầng dày đặc ở khắp mọi nơi.
Tôi thét lên “A” một tiếng, sợ tới mức sợ tới mức vội vàng ngẩng đầu thúc giục bọn họ: “Mau kéo tôi lên, bên dưới có hang rắn!”
Giọng tôi bắt đầu run lên một chút, nhưng điều khiến tôi sợ hãi hơn cả là khi tôi nhìn lên, tôi thấy những con rắn đang đuổi theo chúng tôi cũng đã đến. Một vài con rắn đã trèo lên cánh tay của Lạc Hoành Ngạn và đang ngẩng đầu bò tới gần tay tôi. Càng có nhiều con rắn không ngại nguy hiểm mà rơi xuống hố. Trong lúc nhất thời, rắn phía trên và rắn phía dưới đều sôi sục lên
“A!” Tôi hét to hơn một tiếng, tay tôi trượt ra, cả người tôi ngã xuống.



