“Nó có khác gì với quỷ đả tường đâu?” Tôi hỏi.
“Điểm khác biệt chính là Huyễn Linh không chỉ tạo ra ảo ảnh mà còn tấn công chúng ta trong ảo ảnh.” Lạc Uyển Thiên nói
“Vậy chúng ta phải làm gì bây giờ?” Lạc Hoành Ngạn nhìn Lạc Uyển Thiên, bởi vì cậu ấy là người có nhiều ý tưởng ở đây, tôi cũng chớp chớp mắt nhìn cậu ấy.
Lạc Uyển Thiên ra hiệu cho chúng tôi sang một bên và bắt đầu thảo luận về cách đối phó với những Huyễn Linh này. Bởi vì Huyễn Linh sợ hãi thứ trong tay tôi, tôi cầm túi tiền nhỏ của mình và đối mặt lại với Huyễn Linh, cả ba người cùng nhau lui vào một góc của căn phòng đá.
Cũng không biết liệu Huyễn Linh có thể hiểu được những lời mà chúng tôi nói hay không. Tất cả chúng tôi đều hạ giọng. Trên thực tế chính là Lạc Uyển Thiên nói, còn tôi và Lạc Hoành Ngạn lắng nghe. Rất nhanh, kế hoạch liền được thương lượng xong.
Tôi và Lạc Hoành Ngạn rất ăn ý mà rút lui về phía sau để cho Lạc Uyển Thiên lên phía trước. Lúc này, Huyễn Linh đó đang treo ngược trên cửa đá, nhe răng và giương nanh múa vuốt về phía chúng tôi, nhưng vì sợ thứ trong tay tôi mà nó chỉ có thể từ xa nhìn chằm chằm vào chúng tôi bằng đôi mắt cá chết.
Lạc Uyển Thiên đốt tờ bùa và ném nó về phía Huyễn Linh. Nhìn thấy lá bùa đang cháy đang bay đến, Huyễn Linh không chỉ không rút lui mà còn tiến về phía trước, vượt qua lá bùa và bay về phía Lạc Uyển Thiên. Dù tôi và Lạc Hoành Ngạn đã lui về phía sau nhưng chúng tôi vẫn luôn đề phòng, thấy Huyễn Linh vồ tới, hai người chúng tôi cũng một trái một phải xông đến.
Lạc Hoành Ngạn kéo Lạc Uyển Thiên sang một bên, còn tôi thì giơ tay đập túi tiền nhỏ vào Huyễn Linh. Hai người được coi là hợp tác ăn ý, chẳng qua bao lâu mà đã hoàn thành hành động ngay lập tức. Đây là kế hoạch của Lạc Uyển Thiên, dựa vào cậu ấy thu hút sự chú ý của Huyễn Linh, để tôi đến đánh lén. Lúc này, tôi không quan tâm thứ trong cái túi tiền nhỏ đó là gì, tôi từng nghĩ đó là một miếng noãn ngọc, nhưng giờ tôi phát hiện ra nó có thể phát ra ánh sáng màu đỏ có thể chế ngự nữ quỷ, vì vậy tôi đã sử dụng nó để đối phó với Huyễn Linh này trước.
Túi tiền nhỏ đập thẳng về phía Huyễn Linh, đợi khi nó phản ứng lại thì đã quá muộn. Nó muốn trốn, nhưng đã bị túi tiền nhỏ đập vỡ. Chỉ có thể nghe thấy tiếng than khóc, khiến màng nhĩ tôi như bị nứt ra, túi tiền nhỏ “bịch” một tiếng rơi xuống đất, ánh sáng đỏ chiến thắng, Huyễn Linh cũng bị đánh cho bay loạn tứ tung.
Nhìn thấy Huyễn Linh đang chạy trốn, tôi nghĩ mọi việc đã xử lý xong, tôi định lấy túi tiền nhỏ lại, cũng lo lắng có đập vỡ thứ bên trong, nhưng Lạc Uyển Thiên đã kéo tôi lại: “Chờ đã!”
Cậu ấy và Lạc Hoành Ngạn bảo vệ tôi đằng sau họ, Huyễn Linh đang nhảy lên nhảy xuống trong căn phòng đá, tránh thoát phạm vi của ánh sáng đỏ. Ánh sáng đỏ của túi tiền nhỏ nhanh chóng mờ đi, tôi lo lắng, nếu ánh sáng đỏ không còn nữa thì liệu Huyễn Linh có tấn công chúng tôi một lần nữa hay không.
“Uyển Thiên, không phải cậu đã nói đây là Huyễn Linh, mà Huyễn Linh thì không có sức công kích hay sao?” Tôi hỏi.
“Uh…trước hết đợi một chút!” Giọng điệu của Lạc Uyển Thiên cũng có chút khó hiểu. Nhưng tôi không nghĩ là cậu ấy sẽ thừa nhận điều đó, hoặc sẽ nói rằng thông tin mà Lạc Xảo Vũ đưa ra là sai.
“Chúng ta phải tìm cách thoát ra nhanh chóng, nếu không, khi ánh sáng đỏ tan đi, Huyễn Linh kia sẽ lại tấn công chúng ta.” Lạc Hoành Ngạn nói.
Đúng thế, đám Huyễn Linh đang trốn trong góc nhìn chằm chằm vào chúng tôi.
“Tôi sẽ lấy lại túi tiền, các anh giúp tôi canh một chút.” Tôi nói.
Không phải tôi không màng tới nguy hiểm mà là vì túi tiền nhỏ có ý nghĩa rất lớn đối với tôi. Nó không chỉ giúp giải tỏa âm khí trên cơ thể tôi, tuy rằng nó thường xuyên bãi công cũng không đáng tin cậy, nhưng mà đa số thời gian vẫn phát huy được tác dụng, quan trọng hơn, nó là thứ cuối cùng mà ông cụ đã để lại cho tôi, sao tôi có thể vứt nó ở đây như thế này được.
“Chị dâu, cẩn thận một chút!” Lạc Hoành Ngạn lo lắng hét lên sau lưng tôi.
Hai mắt tôi thỉnh thoảng theo dõi cử động của nữ quỷ, sau đó nhìn túi tiền nhỏ trên mặt đất, từ từ đến gần, tôi thận trọng đưa tay ra lấy túi tiền nhỏ. Tôi có thể nghe thấy hơi thở lo lắng của hai người phía sau, không chậm hơn của tôi.
Huyễn Linh lúc này cũng đã bình tĩnh lại, nó nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của tôi, nhưng rõ ràng là nó không dám lại gần túi tiền nhỏ. Cuối cùng tôi cũng thuận lợi cầm được túi tiền nhỏ trong tay, khi ngẩng đầu nhìn Huyễn Linh tôi thở phào nhẹ nhõm, tôi thấy nó cũng đang nhìn tôi. Trên khuôn mặt màu xanh xuất hiện một nụ cười kỳ lạ, đôi mắt đều là đen, không có tròng trắng, quay cuồng nhanh chóng, tôi chỉ cảm thấy đầu bỗng nặng xuống, nhắm mắt lại liền ngã xuống đất.
Mà lúc ngã xuống đất tôi đồng thời cũng nghe được âm thanh Lạc Uyển Thiên hô lên: “Không xong”.
Khi tôi sững sờ mở mắt ra, thứ tôi nhìn thấy là nụ cười dịu dàng của Lạc Hồng Huyên:”Hồng Huyên, sao lại có thể là anh?”
Tôi ngạc nhiên hỏi, quay đầu nhìn xung quanh nhưng không tìm thấy Lạc Uyển Thiên và Lạc Hoành Ngạn, tôi vẫn ở trong căn phòng đá những Huyễn Linh thì đã biến mất. Chỉ có Lạc Hồng Huyên toàn thân mặc bộ đồ đen. Anh vẫn đang cười với tôi, tôi bị nụ cười của anh ta làm cho điêu đứng, tôi đứng dậy và hỏi lại tại sao anh lại ở đây, anh có biết tôi rất khó khăn lắm mới có thể thoát ra khỏi chiếc hộp Tử Ngọc hay không?
“Hồng Huyên, vết thương của anh thế nào rồi, anh đã khoẻ hơn chưa?” Tôi hỏi.
Hộp Tử Ngọc có thể nuôi dưỡng linh hồn, nhưng vết thương của anh chỉ sau một ngày có thể chữa lành sao? Tôi khó hiểu, và cũng rất muốn nhận được câu trả lời từ miệng anh ấy, nhưng dù cho tôi hỏi thế nào thì Lạc Hồng Huyên vẫn chỉ cười với tôi.
Mặc dù nụ cười của anh ấy rất dịu dàng và quyến rũ, nhưng anh ấy chỉ cười mà không trả lời, điều này cuối cùng cũng khiến tôi nghi ngờ. Tôi đứng dậy mặt đất sau đó đi về hướng của Lạc Hồng Huyên. Lúc này, anh đang đứng ở góc mộ, cách tôi một khoảng. Tôi thầm nghĩ: Chẳng lẽ anh ấy bị nữ quỷ mê hoặc thần trí rồi cho nên mới cười khúc khích ngu ngốc như vậy?
Tôi bước lại gần Lạc Hồng Huyên, sau đó tôi đột nhiên cảm thấy cánh tay mình bị siết chặt, bị người ta ngây ngốc kéo qua. Cảm nhận sâu sắc từ tay truyền đến làm cho tôi bừng tỉnh, khi tôi đang định ngẩng đầu nhìn lên xem là ai thì ngửi được một mùi máu tanh truyền đến. Ngay sau đó mắt tôi hoa lên, hình như có thứ gì đó đã bôi lên trên mắt tôi.
Tôi mở mắt ra và nhìn thấy Lạc Hoành Ngạn đang lo lắng, mà người đang ở bên cạnh là Lạc Uyển Thiên, cả hai người đều tràn đầy vẻ ân cần.
“Um, tôi bị sao vậy?” Nhìn vẻ mặt của họ, cuối cùng tôi cũng nhận ra chuyện gì vừa xảy ra rồi.
“Chị dâu của tôi ơi, vừa rồi bị Huyễn Linh lừa gạt, tiến vào ảo cảnh!” Lạc Hoành Ngạn giải thích.
Lại là ảo ảnh! Chẳng lẽ bộ dáng vừa rồi của Lạc Hồng Huyên cũng chỉ là ảo giác, tôi nhanh chóng quay đầu lại muốn tìm Lạc Hồng Huyên nhưng tìm đâu cũng không thấy, rõ ràng ở trong góc chính là Huyễn Linh.
“Tại sao các người lại không có chuyện gì rồi?” Tôi hỏi.
“Vốn dĩ là tiểu Thiên cũng giống như chị bị trúng ảo ảnh của Huyễn Linh, nhưng cậu ấy đã cắn ngón tay của tôi và hút máu của tôi cho nên không sao cả!” Lạc Hoành Ngạn trừng mắt nhìn Lạc Uyển Thiên nói.
Tôi nhìn thấy ngón trỏ của anh ấy máu vẫn đang chảy, xem ra là bị Lạc Uyển Thiên cắn không nhẹ.
“Chị dâu, chị là người đầu tiên bị trúng ảo giác. Chúng tôi làm thế nào cũng không thể đánh thức chị, cho nên mới để A Ngạn bôi máu vào mắt cho chị tỉnh. Xem ra máu của A Ngạn rất tốt.” Lạc Uyển Thiên nói.
“Có tốt thì anh cũng không cần phải cắn sâu như vậy!” Lạc Hoành Ngạn rất bất mãn, vẫn tức giận trừng mắt nhìn anh.
“A Ngạn làm sao có thể không có chuyện gì, máu của cậu ấy còn có thể phá vỡ ảo ảnh?” Tôi hỏi.
“Máu của anh ấy là máu chí dương, có thể chống lại Huyễn Linh!”
Lạc Uyển Thiên nói rồi đột nhiên nắm lấy tay Lạc Hoành Ngạn, không biết từ lúc nào mà trong tay đã có thêm một con dao nhỏ, rạch một nhát vào tay Lạc Hoành Ngạn, Lạc Hoành Ngạn hét lên. Tôi còn chưa kịp phản ứng thì đã nghe thấy một luồng gió lạnh thổi vào mặt.
Lạc Uyển Thiên đưa tay của Lạc Hoành Ngạn lên, chỉ nghe thấy tiếng Huyễn Linh thê lương hét “A” một tiếng, sau đó quay lại và lao về phía tôi. Tôi nhìn nó lao tới, và nhanh chóng lùi lại, nhưng mà tốc độ của nó lại rất nhanh. Chỉ trong nháy mắt mà đã lao đến chỗ tôi rồi.
Tôi chỉ cảm thấy cơ thể lạnh toát, sau đó ngồi trên mặt đất.



