“Đồ nhi!”
Lúc này đạo sĩ cũng đã phân thân đến đây, nhìn thấy đạo sĩ nhỏ bị bắt lại thêm bị thương, lại làm mất cái tráp, sau đó đạo sĩ liền bước lại gần nó.
Ông ta muốn đến giúp đồ đệ mình sao?
Tôi nhìn thấy đạo sĩ đến gần, bèn càng thêm phần phòng bị, theo phản xạ liền lùi sau vài bước.
Lúc này Lạc Xảo Vũ cũng bắt đầu dừng xe lại, cô ấy bước đến bên cạnh tôi.
“Hừ, cô lại dám làm đồ đệ của ta bị thương à, đúng là tự tìm đường chết!” Đạo sĩ nhìn thấy tay của đạo sĩ nhỏ bị thương máu tươi chảy âm ỉ, sắc mặt ông ta liền thay đổi, nhìn dáng vẻ ông ta có lẽ lại sắp ra tay.
“Từ từ đã, trước khi đạo trưởng ra tay, xin hãy cho tiểu nữ đây được hỏi ông một vài câu hỏi có được không?” Lạc Xảo Vũ nhìn thấy Lăng đạo trưởng lại sắp động thủ, mắt cô đảo qua đảo lại, đột nhiên thay đổi sự chú ý của ông ta mà hỏi.
“Cô hỏi đi!” Lăng đạo trưởng có vẻ vẫn chưa biết được ý đồ, ông ta dừng tay lại rồi nhìn về phía Lạc Xảo Vũ
“Không biết đạo trưởng đến thôn Lạc Gia của chúng tôi là vì chuyện gì? Chẳng lẽ chỉ là vì muốn thu nhận anh Huyên của tôi sao?” Lạc Xảo Vũ hỏi.
Đạo sĩ có vẻ chần chừ một chút, giống như là đang suy nghĩ xem có nên tiếp tục động thủ hay không, ông ta nhìn hai người chúng tôi đứng cạnh nhau, vẻ bất cần mà bắt đầu tấn công, rồi nói: “Bần đạo đến đây là để hỏi thăm một người quen cũ.”
“Người quen cũ sao? Nhưng mà trong thôn Lạc Gia này ai là người quen cũ của đạo trưởng chứ?” Lạc Xảo Vũ hỏi.
“Người bần đạo muốn hỏi thăm chính là Vu nữ của thôn Lạc Gia này, tên gọi là Lạc Liên Lan, ba mươi năm trước bần đạo và bà ấy từng có duyên gặp mặt nhau. Từng nhận được ơn cứu mạng của bà ấy.”
Nói đến đây, đạo sĩ dừng lại nhìn Lạc Xảo Vũ lẩm bẩm nói: “Lúc đó, Bà ấy cũng ăn mặc trang điểm giống hiệt như cô nương bây giờ vậy.”
“Thì ra người đạo trưởng tìm chính là bà của tôi à! Bà ấy là vu nữ đời trước của thôn Lạc Gia này.” Lạc Xảo Vũ vẻ vui mừng mà nói.
“Ồ, không ngờ bà ấy lại là bà của cô, vậy bây giờ bà ấy ở đâu, có thể dẫn bần đạo đi gặp bà ấy được không?” vị đạo sĩ vẻ kinh ngạc nói.
“Bà tôi bà ấy vừa mới tạ thế không lâu!” Lạc Xảo Vũ nói, sắc mặt của cô ấy bắt đầu trầm xuống buồn bã.
“Haizz, bần đạo vẫn là đến muộn một bước rồi.Vài tháng trước bần đạo bấm độn tính được bà ấy sắp xảy ra kiếp nạn lớn, sau đó liền vội vàng đến đây, nhưng thật không ngờ rằng lại đến muộn một bước!” vị đạo sĩ cảm thán nói.
“Đạo trưởng, anh Huyên là người của thôn Lạc Gia này, anh ấy là người được bà tôi khi còn sống đã không tiếc hao tổn thọ nguyên của của mình, đích thân làm phép gọi quay về, cũng chính vì để nối hồn cho anh Huyên mà bà ấy mới qua đời sớm như vậy. Xin đạo trưởng hãy nể mặt bà của tôi, giơ cao đánh khẽ đối với anh Huyên, bỏ qua cho anh ấy lần này! Tôi đảm bảo, anh ấy sẽ không làm loạn khiến người vô tôi bị thương nữa.”
Thì ra là Lạc Xảo Vũ đang đợi anh ấy ở đây, tôi cứ nghĩ là cô ấy từ bỏ rồi chứ!
“Cũng đành, nếu như đã là tiểu quỷ mà vu nữ Lạc hao tổn thọ nguyên để nuôi dưỡng, ba mươi năm trước bần đạo từng nhận được ân huệ của vu nữ Lạc Liên Lan, tha cho tên tiểu quỷ này coi như là trả ơn bà ấy vậy!” Đạo sĩ lắc lắc đầu than thở.
“Vậy thì cảm ơn đạo trưởng nhiều!” Lạc Xảo Vũ vội vàng hành lễ, rồi cảm ơn rối rít.
Cô ấy quay sang tôi ra hiệu bằng ánh mắt, tôi hiểu ý rồi nhanh chóng bước lên trước nói lời cảm ơn.
“Có điều, cậu ta dù gì cũng là một lệ quỷ, trên người mang theo sự bạo ngược, rất khó khống chế, các người nếu như muốn nuôi quỷ, thì phải khống chế cậu ta thật tốt, không được để cho cậu ta tiếp tục hại người!”
“Đương nhiên là như vậy rồi!” Lạc Xảo Vũ vội vàng giải thích nói: “Tráp Tử Ngọc trong tay của chị Hoa chính là pháp bảo có thể không chế được cậu ta, huống hồ giữa chị Hoa và anh Huyên có khế ước chủ phụ với nhau, nhất định sẽ khiến anh Huyên phải nghe theo mệnh lệnh.”
Ánh mắt sắc nhọn của đạo sĩ nhìn thẳng vào tôi, trước đó ông ta cũng đã từng nhìn thấy sự lợi hại của tráp Tử Ngọc trong tay tôi, ông ta nói: “Như vậy thì tốt rồi!”
Đạo sĩ xua xua tay, thu lại pháp khí trên tay mình, sau đó đi đến gần đồ đệ của mình.
Tôi nhìn thấy lúc này khuôn mặt của đạo sĩ nhỏ đã trắng bệch, vết thương trên tay có máu tươi không ngừng chảy ra từng giọt từng giọt, con mèo nhỏ màu đen vẫn còn ở bên cạnh cậu ta, bỗng chốc cảm thấy có điều không lành tôi liền vội vàng chạy lên trước vài bước, vừa an ủi tiểu Hắc, vừa nói với đạo sĩ nhỏ đó rằng: “Đạo sĩ nhỏ cậu bị thương rồi, hãy vào trong phòng trước, tôi sẽ băng bó vết thương cho cậu!”
“Cảm ơn chị gái xinh đẹp!” đạo sĩ nhỏ dùng tay che đi vết thương rồi ngại ngùng nói.
“Ở đâu tôi có thuốc cầm máu!” Lạc Xảo Vũ bước lên phía trước, đưa cho tôi một cái bình nhỏ.
Tôi nhận lấy, rồi hỏi vị đạo đạo sĩ đó: “Đạo trưởng cũng mau vào trong phòng nghỉ ngơi một chút!”
Chúng ta cũng xem như là không đánh không quen biết, mặc dù vừa rồi ông ấy động thủ với Lạc Hồng Huyên, nhưng nếu như ông ấy đã đồng ý với Lạc Xảo Vũ là sẽ không động thủ nữa, tôi cũng không nên có ý đề phòng với ông ấy nữa, thế là liền gọi ông ấy cùng vào trong phòng nghỉ ngơi.
Chính vào ngay lúc này: “Chị dâu!” Nghe thấy tiếng Lạc Uyển Thiên gọi, từ xa chạy như bay tới, cậu ấy vừa bước chân vào trong sân vườn vừa nhìn thấy mọi người ở ở đó thì liền đứng ngây người ra.
Lúc này Lạc Xảo Vũ đã thu lại chuông triệu hồn ở trong tay mình, rồi cô ấy nhìn về phía Lạc Uyển Thiên có vẻ không vui mà nói: “Cậu tới đây làm gì?”
“Nha đầu chết tiệt, cô tại sao lại ở chỗ này!”
Hai người dường như nói ra cùng một lúc.
Tôi mỉm cười: “Tiểu Thiên, cậu đến rồi, có chuyện gì sao?” tôi chào hỏi Lạc Uyển Thiên.
“Chị dâu, sao chị cũng gọi em là tiểu Thiên vậy!” Lạc Uyển Thiên hậm hực nói, cậu ta giống như cực kì không muốn người khác gọi mình là tiểu Thiên vậy.
Tôi cười lớn, không trả lời câu hỏi của nó.
“Em đến là vì…” Lúc này Lạc Uyển Thiên cũng bắt đầu chú ý đến hai người còn lại đang ở trong sân vườn: “Hai vị này là?”
Tôi kịp phản ứng lại, nhận ra mình vẫn chưa băng bó cho đạo sĩ nhỏ: “Á, đạo trưởng nhỏ, mau theo tôi vào trong đây!” Tôi vội vàng kéo cậu bé vào trong phòng.
Nhưng người khác cũng theo sau đi vào trong phòng, tôi băng bó cho đạo sĩ nhỏ, còn Lạc Xảo Vũ đã mời vị đạo sĩ còn lại ngồi xuống nghỉ ngơi. Khi đi vào, Lạc Xảo Vũ đã âm thầm giới thiệu lai lịch của hai vị đạo sĩ này cho Lạc Uyển Thiên biết. Lúc này Lạc Uyển Thiên dùng ánh mắt phòng bị chú ý nhìn vị đạo sĩ kia.
“Đạo trưởng, vừa rồi thật sự xin lỗi ông!” Lạc Xảo Vũ rót một chén trà đưa cho vị đạo sĩ để tạ lỗi.
“Đâu có gì, chúng ta cũng xem như là không đánh không quen biết!” đạo sĩ nhận lấy chén trà, từ từ thưởng thức, rồi lại nói: “Nha đầu, ta thấy công phu của cô cũng không tệ, cô đã luyện tập bao lâu rồi?”
“He he, tiểu nữ từ nhỏ đã đi theo bà để học thuật, có điều, so với đạo trưởng thì quả thật là còn kém rất xa!” Lạc Xảo Vũ khiêm tốn nói.
“Đâu có đâu có!” đạo sĩ cũng khiêm tốn nói.
“Đương nhiên là như vậy rồi, sư phụ tôi đã tu luyện hơn năm mươi mấy năm rồi, cô làm sao có thể so sánh được với sư phụ ta!” Đạo sĩ nhỏ tỏ vẻ đắc ý nói xen vào.
“Hừ!” Lạc Uyển Thiên lại không cảm thấy như vậy chỉ hừ lạnh một tiếng.
Lúc này, tôi đã băng bó xong cho đạo sĩ nhỏ rồi thu dọn xong đồ đạc.
“Nha đầu, vừa rồi cô nói vu nữ Lạc Liên Lan đã tạ thế, có thể kể rõ tường tận cho tôi biết bà ấy ra đi như thế nào không?” Đạo sĩ nhìn Lạc Xảo Vũ rồi cẩn thận dè dặt mà hỏi.
Lạc Xảo Vũ gật đầu đồng ý, rồi sau đó bắt đầu kể tường tận mọi chuyện về người bà vu nữ của mình. Đặc biệt là khung cảnh cuối cùng lúc bà mình hồn bay phách tán, ngay cả Lạc Uyển Thiên cũng không hề biết.
Sau khi Lạc Uyển Thiên nghe xong liền cảm thấy xúc động: “Bà, bà ấy sao có thể?” âm thanh của cậu bắt đầu nghẹn ngào.
Tôi cũng bắt đầu lau đi những giọt nước mắt của mình, mặc dù lúc đó tôi cũng có ở đó, nhưng khi nghe lại một lần nữa cũng không thể cầm được sự khó chịu lòng mình, tất cả mọi người đều chìm đắm trong không khí bi thương.
Rất nhanh sau đó, Lạc Xảo Vũ lấy lại tinh thần, thu lại cảm xúc bi thương trong lòng mình, rồi nói: “Nếu như đạo trưởng đã đến rồi, vậy thì hãy ở lại đây vài ngày đã!”
Lúc này, cô ấy giống như một người chủ nhà, bắt đầu tiếp đã người bạn cũ của bà mình.
Nhưng vị đạo sĩ lại lắc đầu, rồi nói: “Thôi thôi, khi trời sáng chúng tôi sẽ rời đi.” Ông ta đột nhiên giống như già đi vài tuổi, trên mặt xuất hiện vài nếp nhăn nhó.
Từ trong ngực ông ấy móc ra một tấm lệnh bài: “Đây là Khuyết Nguyệt lệnh, sau này nếu như có chuyện gì thì có thể cầm tấm lệnh bài này đến Hư Di Quan để tìm bần đạo.”
Ông ấy cầm tấm lệnh bài đưa cho Lạc Xảo Vũ.
Lạc Xảo Vũ chần chừ một hồi rồi cũng nhận lấy, rồi nói: “Đa tạ đạo trưởng!”



