“Chu Nguyệt, sao cô lại bất cẩn thế chứ?”
Trần Bách ngồi trước giường bệnh, nhìn tôi với vẻ mặt tươi cười, nhưng lời nói ra lại khiến tôi cảm thấy như rơi xuống hầm băng.
“Thế này thì tốt rồi! Không chỉ không thể ly hôn, mà nhà cửa, xe cộ, công ty, cổ phiếu và trang sức châu báu của cô đều thuộc về tôi.”
Máy thở kêu ong ong, tôi gom hết sức lực cuối cùng để cất tiếng, nhưng không thể thốt ra lời nào.
Nhìn gương mặt này của anh ta, trước kia tôi yêu anh ta sâu đậm, nhưng bây giờ nhìn lại chỉ thấy thật sự ghê tởm.
Trần Bách dường như đọc được điều gì đó từ ánh mắt của tôi.
“Không muốn à? Không sao, dù sao tôi cũng là người thừa kế đầu tiên mà.”
“Tôi kết hôn với cô bao nhiêu năm, cả nhà cô lại đề phòng tôi như phòng trộm. Em gái tôi mượn cô mấy món trang sức thì sao? Mẹ tôi muốn chuyển vào nhà chúng ta thì sao? Ngay cả việc thêm tên tôi vào sổ đỏ cô cũng không đồng ý! Cô là con một, số tài sản này không để lại cho tôi thì để lại cho ai?”
“Chu Nguyệt, hôm nay tôi rất vui. Ngày nào tôi cũng tưởng tượng, buổi sáng cô ra ngoài bị xe tông chết, hoặc mắc bệnh nan y, tôi muốn sau khi tan làm về nhà là có thể nhìn thấy thi thể của cô. Hôm nay, cuối cùng tôi cũng được toại nguyện.”
“Tôi rất thích căn hộ đó, Thiến Thiến cũng rất thích. Đợi cô chết đi, bọn tôi sẽ chuyển vào nhà của cô, sinh hai đứa con bụ bẫm, cô có thể yên nghỉ rồi.”
Nghe thấy hai chữ Thiến Thiến, đồng tử của tôi đột nhiên co lại.
Khổng Thiến là nhân viên của tôi, cũng là do Trần Bách giới thiệu, tôi nể mặt Trần Bách nên đã để cô ta vào chi nhánh công ty của bố tôi làm kế toán.
Bao nhiêu năm nay, Khổng Thiến luôn cung kính với tôi. Tôi từng nghĩ cô ta là trợ thủ đắc lực của mình, cũng là người bạn đáng tin cậy nhất. Tôi và cô ta quen biết nhiều năm, tôi chưa từng nghĩ cô ta sẽ phá hoại gia đình tôi.
Nhìn dáng vẻ của tôi, Trần Bách nở nụ cười bệnh hoạn.
“Chu Nguyệt, đến nước này rồi cô còn gì để đắc ý nữa? Tôi sẽ đưa trang sức của cô cho Thiến Thiến và em gái tôi, tôi sẽ đón cả nhà tôi vào ở trong căn hộ đó. Tôi muốn dùng di sản của cô cho con của tôi và Thiến Thiến đi học, thuê gia sư về dạy.”
Tôi đột nhiên cảm thấy tim mình đập loạn xạ, hai mắt sung huyết, thậm chí không thể suy nghĩ.
Tôi đã sớm phát hiện ra manh mối ngoại tình của Trần Bách và Khổng Thiến. Anh ta thường xuyên không về nhà qua đêm, vòng cổ sinh nhật tặng tôi, Khổng Thiến cũng có cái giống y hệt.
Thêm vào đó, em gái Trần Ngô của anh ta đã nhiều lần ăn trộm trang sức của tôi. Cô ta còn dẫn bạn bè xấu đến nhà tôi mở tiệc, vênh váo đến mức giả làm tiểu thư nhà giàu đăng lên vòng bạn bè mà không thèm chặn tôi.
Mẹ anh ta là Diệp Lan cũng nhiều lần đòi tôi đưa sổ đỏ, yêu cầu tôi thêm tên anh ta vào, thậm chí còn bị tôi phát hiện lén lút hỏi luật sư về việc phân chia tài sản.
Tôi không thể chịu đựng được nữa, nên nửa tháng trước đã đề nghị ly hôn với anh ta.
Đáng tiếc chưa kịp ly hôn, tôi đã gặp tai nạn xe cộ trên đường về nhà.
Trần Bách rất vui, kết hôn nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên tôi thấy anh ta vui đến thế, anh ta vui như trúng xổ số mấy chục triệu.
“Chu Nguyệt, cô có biết tại sao tôi không mua cho cô bộ váy cưới đuôi cá mà cô thích trước kia không? Bởi vì Thiến Thiến cũng thích bộ váy cưới đó, tôi sẽ để cô ấy mặc nó trong đám cưới, còn cô, vĩnh viễn không xứng.”
Bộ váy cưới Trần Bách nói là bộ váy cưới đuôi cá mà tôi thích cách đây bảy năm, anh ta không chịu để tôi mặc nó.
Nhưng bây giờ tôi vẫn chưa chết, anh ta đã lên kế hoạch cho đám cưới của mình với Khổng Thiến rồi.
Tôi cảm thấy có gì đó nghẹn lại trong lồng ngực, muốn nôn ra nhưng không nôn được.
Trong nháy mắt, có thứ gì đó cuộn lên trong dạ dày và thực quản của tôi, chạy tán loạn khắp nơi. Tôi không thở được, vùng vẫy dữ dội.
Trần Bách đứng từ xa nhìn tôi, ánh mắt vẫn lạnh lùng như cũ.
Lừa gạt, tất cả đều đang lừa gạt tôi! Đây là câu cuối cùng trong đầu tôi trước khi mất đi ý thức.
Tôi rơi vào một khoảng không vô tận, không thấy bến bờ.



