“Ta, ta, ta…” Lão Dương nhìn Ôn Ngọc Nhuyễn, còn chưa kịp nói những lời cầu xin tha mang, liền hai mắt nhắm lại, tứ chi duỗi thẳng, hôn mê bất tỉnh.
Một mùi nước tiểu tràn ngập trong không khí, đương nhiên là Lão Dương trước khi ngất đi, đã bị dọa đến mức không tự chủ.
“Bỏ đi, không ăn nữa.” Ôn Ngọc Nhuyễn ghét bỏ liếc qua Lão Dương, lập tức mất hết hứng thú.
Lại đảo mắt nhìn về phía Tô Đát Kỷ, thấy tiểu mỹ nhân đang mỉm cười, trong mắt tràn đầy sùng bái nhìn mình, Ôn Ngọc Nhuyễn thần sắc ôn nhu, khóe môi cũng tràn ra một chút ý cười: “Để cho tiểu nhị đem nơi này dọn dẹp một chút, ta về phòng chờ ngươi, có việc cùng ngươi thương nghị”.
Tô Đát Kỷ mỉm cười gật đầu.
Căn phòng hoa lệ luôn sạch sẽ, không nhiễm một hạt bụi, khắp nơi đều tràn ngập mùi tiền.
Ôn Ngọc Nhuyễn nhìn đống đồ làm bằng vàng kia, trong lòng không khỏi nghĩ đến, nàng từ nơi này tùy tiện lấy ra một món, đều có thể gia đình họ sống sung túc từ ba đến năm năm.
Tô Đát Kỷ đi vào trong phòng, thấy Ôn Ngọc Nhuyễn nhìn mấy kiện đồ vật bày trên bàn ngây người, liền biết trong lòng nàng nghĩ cái gì, vì thế cười duyên nói: “Ngươi chẳng lẽ đã quên sao? Những món này không thể mang đến nhân giới.”
Ôn Ngọc Nhuyễn thở dài, nàng sao có thể quên? Chẳng qua tất cả tài sản trong phòng này cũng là dựa vào nàng kiếm được, kết quả hiện tại ngược lại, chỉ có thể đặt ở chỗ này làm bài trí.
“Ở Nhân giới thế nào?” Tô Đát Kỷ đi đến đối diện Ôn Ngọc Nhuyễn, quỳ xuống, thuận tay xách ấm trà trên bàn thấp trước mặt, rót chén trà cho Ôn Ngọc Nhuyễn.
“Coi như thuận lợi.” Ôn Ngọc Nhuyễn nói, từ trong trong nhẫn không gian kéo gà rừng ra.
Gà rừng bị Ôn Ngọc Nhuyễn đả thương quá nặng, nếu không phải Ôn Ngọc Nhuyễn kịp thời cho nó đan dược chữa thương, nó hiện tại không chỉ là hôn mê đơn giản như vậy, mà là mất mạng.
“Đây là?” Tô Đát Kỷ nghi hoặc nhìn con gà rừng gần trụi sạch hỏi.
“Ta hoài nghi, nó là Phì Điểu.” Ôn Ngọc Nhuyễn gằn từng chữ mà nói.
Kinh ngạc hơi há cái miệng nhỏ nhắn đỏ tươi, ánh mắt Tô Đát Kỷ tràn ngập kinh ngạc: “Nhuyễn Nhuyễn, ngươi không nói giỡn chứ?”
Phì Điểu rõ ràng là Phượng Hoàng, còn là một con phượng hoàng lửa cộng thể thư hùng còn sót lại trong thiên địa.
Nàng nhìn ra kiểu gì, con gà trụi lông trước mắt này, cũng không giống Phì Điểu a.
“Trên người con gà rừng này rõ ràng không có yêu khí, nó lại có thể mở miệng nói chuyện, hơn nữa thanh âm chính là của Phì Điểu…” Ôn Ngọc Nhuyễn liền đem chuyện nàng gặp phải gà rừng, cùng Tô Đát Kỷ nói một chút.
Tô Đát Kỷ nghe xong, lông mày hơi nhíu lại: “Trước mắt ngược lại có một biện pháp có thể chứng minh con gà rừng này chính là Phì Điểu, đó chính là thử dùng hồ hỏa của ta đốt một chút”.
Nhìn cả cái yêu giới, chỉ có Hỏa Phượng Hoàng mới có thể hoàn toàn chống đỡ cửu vĩ hồ hỏa của nàng.
Ôn Ngọc Nhuyễn chính là ý tứ này, nếu gà rừng này thật sự là Phì Điểu, như vậy cửu vĩ hồ hỏa tuyệt đối không đả thương được hắn.
Nếu không phải, vậy thì thật đen đủi, hắn sẽ trở thành một con gà nướng.
“Vậy ngươi thử xem.” Ôn Ngọc Nhuyễn xách gà rừng, giao cho Tô Đát Kỷ.
“Để ta thử một chút.” Tô Đát Kỷ tiếp nhận gà rừng, đứng dậy đi ra khỏi phòng.
Ôn Ngọc Nhuyễn thưởng trà Thiên Sơn Tuyết Liên, ung dung chờ đợi.
Ước chừng một chén trà thời gian trôi qua, Tô Đát Kỷ lại trở về, bất quá nàng cũng không phải một mình trở về, bên người còn đi theo một nữ tử áo trắng.
Trên mặt nữ tử áo trắng che màn che màu trắng, che đi hơn phân nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra một đôi con ngươi thu thủy linh động sáng ngời, nửa người trên nhìn qua không khác gì người thường, nhưng nửa người dưới lại là đuôi rắn màu trắng.



