Ôn Ngọc Nhuyễn đi thẳng đến phòng của Giang Kỳ.
Giang phu nhân đang đứng ở ngoài cửa phòng, vô cùng hoang mang.
“Bà đứng đây làm gì?” Ôn Ngọc Nhuyễn đi tới trước mặt Giang phu nhân, cau mày nhìn bà ta hỏi.
“Cái kia, Kỳ nhi, không thấy đâu.” Giang phu nhân cúi đầu nói giống một tiểu hài tử làm sai điều sai trái.
Mi tâm của Ôn Ngọc Nhuyễn vừa động, liền đẩy Giang phu nhân chắn trước mặt ra, bước chân đi vào trong phòng.
Toàn bộ căn phòng, giống như gặp phải đại nạn, lộn xộn bừa bãi.
Trên mặt đất khắp nơi có thể thấy được mảnh sứ, bàn ghế cũng ngổn ngang, duy chỉ có không thấy bóng dáng Giang Kỳ.
Ôn Ngọc Nhuyễn mang sắc mặt lạnh lùng, đi đến bên giường.
Trên giường chỉ còn đặt xích sắt vốn trói buộc Giang Kỳ, xích sắt to bằng cánh tay người lớn, giống như bị một loại khí tức nào đó trực tiếp chặt đứt, vết chém rất bằng phẳng.
“Là có người cố ý mang Giang Kỳ đi.” Ôn Ngọc Nhuyễn bình tĩnh nói.
Giang phu nhân đi theo phía sau Ôn Ngọc Nhuyễn vừa nghe lời này, liền vội vàng nóiz: “Tiểu thư, không phải ta làm.”
Đương nhiên Giang phu nhân vốn là người nghe lời, không có khả năng nói dối Ôn Ngọc Nhuyễn, cho nên Ôn Ngọc Nhuyễn cũng không hoài nghi bà ta.
Ghé mắt liếc nhìn sắc trời bên ngoài, Ôn Ngọc Nhuyễn cảm thấy nàng hiện tại phải về nhà, nếu không bị phụ mẫu phát hiện nàng lén chạy ra thì không tốt.
Khẽ thở dài, Ôn Ngọc Nhuyễn nhìn thẳng vào mắt Giang phu nhân, nói: “Nhìn ta “
Giang phu nhân lập tức ngoan ngoãn nhìn Ôn Ngọc Nhuyễn.
“Bây giờ ngươi về phòng nghỉ ngơi, sau khi tỉnh lại, ngươi sẽ quên chuyện tối nay gặp qua ta.” Ôn Ngọc Nhuyễn nhìn thẳng Giang phu nhân nói, đôi mắt đen nhánh kia giống như là vực sâu không có điểm cuối, lưu động thần bí khó lường ám hồng quang mang, tựa hồ muốn đem linh hồn người đều hút vào.
Thanh âm của nàng mềm mại, nhu nhu, rơi vào trong tai Giang phu nhân, hàm chứa một cỗ lực lượng trấn an lòng người.
Thần sắc Giang phu nhân chợt buông lỏng xuống, ngơ ngác nhìn Ôn Ngọc Nhuyễn gật gật đầu.
……
Từ Giang gia đi ra, Ôn Ngọc Nhuyễn dùng tốc độ nhanh nhất, trở về nhà.
Lúc này, sắc trời đã tờ mờ sáng.
Ôn Ngọc Nhuyễn lặng lẽ không một tiếng động đẩy cửa phòng nàng ra, rón rén bước vào phòng.
May mắn thay, nàng hiện tại đã có một căn phòng riêng, thuận tiện để nàng lẻn ra ngoài.
Đang lúc Ôn Ngọc Nhuyễn cẩn thận đóng cửa phòng, một đạo thanh âm trong suốt bất thình lình vang lên sau lưng nàng.
“Ngươi đi đâu vậy?”
Bị thanh âm bất thình lình này dọa sợ, Ôn Ngọc Nhuyễn xoay người lại, liền nhìn thấy một thân ảnh gầy gò, đứng ở bên giường nàng.
Lam Yến Trầm tuy rằng mới mười tuổi, nhưng vóc dáng đã cao hơn không ít so với các nam hài mười tuổi khác, đứng ở nơi đó thắt lưng thẳng tắp, giống như một cây tiểu bạch dương.
Biểu cảm của Ôn Ngọc Nhuyễn mới bị bắt gặp có chút khó tả.
Rõ ràng có chút chột dạ, nhưng lại không muốn thua Lam Yến Trầm về khí thế, cho nên liền trừng mắt to nhìn hắn.
“Ngươi đang làm gì trong phòng ta?”
“Sách của ta đều ở trong phòng ngươi.” Lam Yến Trầm giơ ngón tay chỉ mấy cái rương gỗ lớn đặt bên cạnh tủ gỗ cũ: “Ta tới tìm sách, gõ cửa nửa ngày không ai trả lời.”
Ôn Ngọc Nhuyễn liếc nhìn mấy cái rương gỗ kia, lại nhìn trong tay trái Lam Yến Trầm đúng là cầm mấy quyển sách, trước đây nàng đã nghe mẫu thân nói qua, lúc Lam Yến Trầm từ Lam gia tới nơi này, liền mang theo mấy rương sách, bắt nàng rảnh rỗi liền đi theo Lam Yến trầm học nhận mặt chữ.
Không thể không thừa nhận, Lam Yến Trầm là đứa nhỏ thông minh nhất mà nàng từng gặp qua, lúc trước nàng còn nghe mẫu thân nói qua, Lam Yến Trầm ba tuổi đã bắt đầu biết chữ, năm tuổi có thể viết từ làm thơ, tám tuổi liền đạt được thứ nhất trong bài thi đồng tại kinh thành, là thiên tài nổi danh trong kinh thành.



