Cảm thụ được hận ý mãnh liệt của chim trĩ, khóe môi mềm mại của Ôn Ngọc Nhuyễn lộ ra nụ cười thản nhiên, hướng tới con gà ngoắc ngoắc ngón tay: “Lại đến?” Nàng ngược lại muốn nhìn xem, cốt khí của con gà thối này rốt cuộc khí phách đến mức nào?
Lời nói của nàng vừa dứt, gà rừng lại một lần nữa vọt tới nàng.
Ôn Ngọc Nhuyễn lười biếng giơ roi trong tay lên, khi nàng định một roi quất bay gà rừng, chỉ thấy gà rừng ở cách nàng còn một thước đột nhiên dừng bước, sau đó nó liền nhanh chóng xoay người lại, hướng mông mình ngay trước mặt nàng.
Sau đó, chỉ nghe phốc một tiếng vang lớn, cúc huyệt của gà rừng vừa thả, một bãi phân gà màu vàng tươi liền phun ra, bay tới Ôn Ngọc Nhuyễn.
Ôn Ngọc Nhuyễn sầm mặt lại, vội vàng lùi về phía sau vài bước, bãi phân gà khó coi đó rơi xuống chỗ nàng vừa đứng, vẫn có chút phân gà văng tung tóe lên giày của nàng.
Cúi đầu nhìn thoáng qua giày của mình, tóc tai của Ôn Ngọc Nhuyễn dựng đứng lên, toàn thân nổi da gà.
Lại nhìn về phía con gà rừng đó
Con gà rừng đó lắc lắc mông, còn vỗ cánh vỗ mông trước mặc Ôn Ngọc Nhuyễn, vô cùng đắc ý.
Ôn Ngọc Nhuyễn quả thực không thể tin được mình lại bị một con gà rừng khiêu khích, tức giận bật cười, lại vung trường tiên trong tay, quất con gà rừng đó.
Nàng quyết định, phải đem con gà rừng đánh chết, làm thành miếng gà cay!
Trường tiên giống như cuồng phong bão táp đánh tới tấp con gà rừng, phòng bếp này quá nhỏ, trường tiên lại có thể tùy thời tùy lúc theo tâm ý của Ôn Ngọc Nhuyễn mà hóa dài hóa ngắn, mà Ôn Ngọc Nhuyễn lại đứng chặn ở trước cửa, gà rừng căn bản tránh không thoát khỏi trường tiên, bị quất cho kêu la lên.
Lông gà bay tứ tung khắp phòng bếp, con gà rừng kia cơ hồ bị Ôn Ngọc Nhuyễn quất trụi lông.
“Đừng đánh! Ta chấp nhận thua cuộc! Nhận thua còn không được sao!” Bỗng dưng một giọng nói trầm ấm từ truyền vào trong tai Ôn Ngọc Nhuyễn, khiến nàng đột ngột dừng tay.
Gà rừng hổn hển thở, ngã quỵ trên một đống lông gà. Nước mắt lưng tròng nhìn Ôn Ngọc Nhuyễn, miệng gà liên hồi, liên tục khạc nhổ: “Tiểu yêu nữ, nếu ngươi muốn mạng của ta, sao không trực tiếp giết ta? Ngươi có biết lông vũ của ta còn quan trọng hơn mạng của ta, ngươi chưa từng nghe qua thà bị giết vinh còn hơn bị làm nhục sao?”
Ôn Ngọc Nhuyễn nghe giọng nói của gà rừng, chỉ cảm thấy giọng nói nam tính trầm ấm kia, giống như âm thanh thiên nhiên.
“Ngươi là, Phì Điểu?” Ánh mắt Ôn Ngọc Nhuyễn nghi ngờ nhìn gà rừng, lẩm bẩm hỏi.
Chẳng qua gà rừng đã không còn cơ hội trả lời câu hỏi của Ôn Ngọc Nhuyễn, hai mắt sụp lại, hôn mê bất tỉnh.
Ôn Ngọc Nhuyễn đưa tay gãi gãi ót, lại liếc nhìn thoáng qua trường tiên trong tay.
Vừa rồi giọng của gà rừng kia, quả thực là Phì Điểu.
Hơn nữa bộ dáng kệch cỡm kia, quả thật rất giống tác phong Phì Điểu.
Hơn nữa lúc trước Đát Kỷ mỹ nhân cũng từng nói, Phì Điểu theo nàng cùng nhau trọng sinh chuyển thế.
Chẳng lẽ nói, nguyên thần của Phì Điểu đang trú ngụ trên người con gà rừng này?
Hiện tại không phải là nghĩ đến những việc này, Ôn Ngọc Nhuyễn trước tiên từ trong nhẫn không gian lấy ra một viên đan dược chữa thương, để cho gà rừng phục dụng, sau đó liền đem nó cũng thu vào trong không gian.
Con gà rừng này có phải là Phì Điểu hay không, đợi nàng xử lý xong chuyện tối nay, mang theo gà rừng vào Yêu Lâu một chuyến liền biết.
Nghĩ tới đây, Ôn Ngọc Nhuyễn liền bước nhanh ra khỏi phòng bếp.
Lúc này, sắc trời đã gần bình minh.



