Skip to main content

Trang chủ Trọng Sinh Quỷ Đồng Thiên Y Chương 97: Chồng quỷ nửa quỷ

Chương 97: Chồng quỷ nửa quỷ

10:00 sáng – 05/06/2025

Giang Nguyệt Bạch chẳng thể ngờ Trần Lôi sẽ đánh mình, hơn nữa lại còn mạnh đến vậy. Trong khoảng thời gian ngắn, cơ thể Giang Nguyệt Bạch đập thật mạnh vào vách tường đối diện, miệng và mũi đều có máu tươi chảy ra, mắt kính trên sống mũi cũng bị đánh bay ra ngoài. Anh ta lau máu tươi trên mũi và miệng, hít một hơi rồi nhìn về phía Trần Lôi: “Cậu có ý gì?”
Có điều Giang Nguyệt Bạch nói xong thì hơi ngẩn ra, lúc này Trần Lôi đang đứng trước mặt anh ta có đôi đồng tử như bị máu tươi nhuộm dần, lại có thể đỏ rực như lửa đổ tháng bảy. Chẳng qua lửa đổ lòng sông thì đẹp, nhưng hiện tại trong tròng mắt màu đỏ tươi kia lại hiện vẻ lạnh lẽo kỳ lạ khiến người ta khó hiểu.
Khóe miệng Trần Lôi nhếch lên một độ cong uy nghiêm đáng sợ, sau đó anh ta lại bước đến bên cạnh Giang Nguyệt Bạch. Mặc dù nhìn Giang Nguyệt Bạch nho nhã yếu ớt, nhưng anh ta lại không phải là một người nho nhã yếu ớt thật sự. Anh ta lớn lên cùng hai người anh trai, vả lại ông cụ Giang cũng là quân nhân nửa đời ngựa chiến, cho nên từ nhỏ anh ta đã tiếp nhận nền giáo dục quân sự hóa. Do đó ngay lúc Trần Lôi tới gần, anh ta đã nhảy như cá chép lộn mình, đôi chân đá mạnh vào giữa bụng Trần Lôi. Giang Nguyệt Bạch vẫn có vài phần tự tin với bản lĩnh của mình, nhưng anh ta lại không ngờ Trần Lôi không hề di chuyển, lại còn túm lấy chân anh ta rồi trực tiếp kéo anh ta trở lại cửa phòng phòng với tư thế như vậy. Trần Lôi cũng không đòi chìa khóa chỗ anh ta, mà đánh một quyền lên cánh cửa, vì thế của chống trộm rắn chắc kia lập tức bị đánh bay ra ngoài.
Mắt Giang Nguyệt Bạch chợt lóe, giọng cũng lạnh hơn: “Cậu không phải Trần Lôi, cậu là ai?”
Trần Lôi không trả lời câu hỏi của Giang Nguyệt Bạch mà tùy tay vung một cái, ném anh ta lên sàn nhà phòng khách. Giang Nguyệt Bạch cắn môi, anh ta nhanh chóng lấy điện thoại ra bất chấp đau đớn trên cơ thể bị thương của mình. Lúc anh ta đang định gọi điện thoại thì bàn tay cầm di động của anh ta đã bị Trần Lôi nắm vào trong bàn tay, sau đó chất giọng uy nghiêm đáng sợ của Trần Lôi lại vang lên lần nữa: “Tám tám bảy năm ba tám bảy chín, vì sao không gọi vào số điện thoại này?”
Giang Nguyệt Bạch híp mặt lại, anh ta cảm giác được lòng bàn tay của Trần Lôi đang nắm cổ tay mình không lạnh kiểu kia, mà có thể cảm giác được loại độ ấm xa lạ. Trước đây quan hệ của anh ta và Trần Lôi rất tốt, hai người ở cùng phòng ký túc xá, cho nên anh ta rất quen thuộc với độ ấm trên tay Trần Lôi: “Gọi thì sao, không gọi thì sao?”
“Không gọi không được!” Trần Lôi lạnh lùng nói, hơn nữa anh ta vừa nói vừa bắt lấy ngón tay của Giang Nguyệt Bạch cưỡng ép ấn dãy số tám tám bảy năm ba tám bảy chín trên điện thoại.
Bây giờ chỉ cần ấn nút gọi bằng ngón tay của Giang Nguyệt Bạch, nhưng đáy lòng Giang Nguyệt Bạch lại sinh ra một loại cảm giác rất không ổn, vì vậy cho dù thế nào anh ta cũng không chịu ấn cái nút kia.
“Hừ, Giang Nguyệt Bạch, hiện tại không phải do cậu muốn hay không nữa!” Trần Lôi kéo khóe miệng lộ ra một nụ cười đắc ý, Giang Nguyệt Bạch lại cảm thấy hàm răng trong miệng Trần Lôi rất chói mắt.
Trần Lôi dùng sức tách ngón trỏ trên tay Giang Nguyệt Bạch. Chỉ nghe Giang Nguyệt Bạch kêu rên một tiếng, ngón trỏ kia đã bày ra một độ cong kỳ lạ. Không ngờ Trần Lôi lại bẻ gãy ngón tay Giang Nguyệt Bạch.
Sau đó Giang Nguyệt Bạch chỉ có thể trơ mắt nhìn Trần Lôi ấn ngón trỏ mà mình đã hoàn toàn không chịu thể điều khiển về hướng nút gọi trên di động.
Khi ngón trỏ chuẩn bị chạm vào điện thoại thì điện thoại đột nhiên đổ chuông. Lúc này đôi mắt của Trần Lôi trở nên u ám hơn, mà trên mặt Giang Nguyệt Bạch lại là vui vẻ, nhất là khi anh ta thấy rõ cuộc gọi đến hiển thị là em gái, trong lòng liền bình tĩnh hơn. Bây giờ hẳn là Tiểu Triết đang ở cùng Mai Trường Ca, như vậy nếu mình không nhận điện thoại thì bọn họ chắc hẳn sẽ cảm giác được có gì đó không đúng.
Có điều… trong đầu Giang Nguyệt Bạch đột nhiên có một suy nghĩ, vì thế trái tim vừa mới yên ổn lại lần nữa đập mạnh vì lỡ bọn họ không đến tìm anh ta thì sao, hiện tại Trần Lôi còn lợi hại như vậy, cho dù bọn họ đến cũng chẳng làm được gì, chỉ sợ còn bị đánh một cách vô ích.
Mà lúc này Trần Lôi đã trực tiếp đưa tay ngắt điện thoại, sau đó lại đè ngón trỏ của Giang Nguyệt Bạch để ấn lên nút gọi. Nhưng tiếng chuông điện thoại lại vang lên lần nữa, không ngờ vẫn là em gái gọi. Trong mắt Trần Lôi hiện lên vẻ tàn nhẫn, nếu hiện tại cái người có tên em gái này mà đứng trước mặt anh ta thì anh ta nhất định sẽ xé nát.
Giang Nguyệt Bạch nhìn sự giận dữ đang tích lũy trong đáy mắt Trần Lôi thì cảm thấy vô cùng xa lạ: “Cậu không phải Trần Lôi, cậu là ai?”
Một câu đã kéo sự chú ý của Trần Lôi từ di động dời đến trên người Giang Nguyệt Bạch, sau đó Trần Lôi lại kéo khóe miệng: “Tôi chính là Trần Lôi, nếu tôi không phải Trần Lôi thì có thể là ai chứ?”
Trên trán Giang Nguyệt Bạch đã rịn ra một lớp mồ hôi, phải biết rằng tay đứt ruột xót, nên nói không đau thì tuyệt đối là giả, nhưng cho tới bây giờ anh ta thậm chí còn không rên một tiếng. Anh ta nhìn về phía đôi đồng tử đỏ au kỳ lạ của Trần Lôi, từ từ nở nụ cười: “Sao tôi biết cậu là ai, tôi chỉ biết cậu không phải Trần Lôi mà tôi quen!”
Trần Lôi lại liếc nhìn Giang Nguyệt Bạch, sau đó dừng ánh mắt trên di động lần nữa: “Chỉ cần cậu gọi cuộc điện thoại này, vậy thì cậu sẽ phát hiện tôi thật ra vẫn là Trần Lôi mà cậu quen biết trước giờ, cậu sẽ phát hiện thật ra tôi vẫn luôn không hề thay đổi!”
Mắt Giang Nguyệt Bạch lấp lóe: “Tám tám bảy năm ba tám bảy chín, trước đây cậu đã từng gọi vào số này chưa?”
Trần Lôi mấp máy môi nhưng không nói lời nào, có điều ánh mắt của Giang Nguyệt Bạch lại sâu hơn.
Trần Lôi nhìn thoáng qua kim đồng hồ trên tường, thời gian trên đó đã chỉ đến hơn mười giờ, vì thế anh ta lại mở miệng: “Nếu cậu vẫn không chịu thì tôi sẽ giúp cậu!”
Anh ta nói xong lại ấn ngón tay của Giang Nguyệt Bạch xuống, nhưng vào ngay lúc này một mũi tên nhỏ màu bạc tiểu đã bắn về phía sau gáy anh ta như một tia sáng bạc.
Giang Nguyệt Bạch giật mình há miệng, đây rõ ràng là muốn tính mạng của Trần Lôi. Chẳng qua anh ta còn chưa kịp kinh ngạc thốt lên, đã nghe được chất giọng trong trẻo nhưng lạnh lùng của cô gái nào đó: “Đậu má, tôi đã nói với anh ba tại sao nơi này lại có sát khí rồi, không ngờ lại có một con quỷ nhỏ ở đây!”
Trần Lôi kịp thời cúi đầu xuống nên tránh được mũi tên nhỏ màu bạc kia, nhưng lúc này Giang Nguyệt Bạch cũng hơi giật mình. Anh ta nghe rất rõ Tiêu Triết nói gì, quỷ nhỏ… là đang nói Trần Lôi, không ngờ bạn tốt Trần Lôi của mình lại là quỷ?
Nhận thức này nhất thời khiến Giang Nguyệt Bạch không có cách nào tiếp thu được.
Có điều vào lúc anh ta còn chưa kịp lấy lại tinh thần thì bàn tay to của Trần Lôi đã bóp lấy cổ anh ta, sau đó lập tức dùng thân thể của Giang Nguyệt Bạch để chắn trước mặt mình. Sau đó, vào lúc hai người Tiêu Triết và Mai Trường Ca chầm chậm đi vào, Trần Lôi ở phía sau Giang Nguyệt Bạch cũng từ từ ngước con mắt màu đỏ ngòm kia lên, trong đôi tròng mắt kia lóe lên màu đỏ như máu yêu dị.
“Ồ, nhưng mà Mai Trường Ca này, thứ này rõ ràng là quỷ mà sao có thể chạy đến chỗ anh ba vào ban ngày ban mặt được nhỉ?” Tiêu Triết đột nhiên nghĩ tới một vấn đề.
Giang Nguyệt Bạch thật sự có cảm giác dở khóc dở cười, hiện tại anh ta thật sự rất muốn nhắc nhở Tiêu Triết một tiếng là, hình như bây giờ không phải lúc suy nghĩ đến loại chuyện này đâu.
Nhưng Mai Trường Ca lại giải thích với vẻ mặt bình tĩnh: “Hiện tại anh ta cũng không được xem là một con quỷ hoàn chỉnh, hoặc là nói anh ta chỉ là nửa quỷ thôi!”
Tiêu Triết hiểu: “Ý là nửa người nửa quỷ hả!”
Nói tới đây Tiêu Triết lại bổ sung một câu dưới đáy lòng, sao nghe chẳng khác gì mình vậy nhỉ, cô vẫn chưa quên mình cũng là sự tồn tại nửa người nửa quỷ đâu.
Mai Trường Ca lại không nhìn ra suy nghĩ của Tiêu Triết, anh gật đầu.
Đôi tròng mắt màu đỏ ngòm của Trần Lôi thấy được cái cung nhỏ trong tay Mai Trường Ca, anh ta cũng hiểu mũi tên nhỏ màu bạc vừa rồi chính là do thiếu niên này bắn ra, vì thế anh ta lạnh lùng mở miệng nói: “Tránh ra đi, nếu không tránh ra thì cậu ta sẽ phải chết!”
Tiêu Triết nhìn thấy khuôn mặt Giang Nguyệt Bạch lúc này đã trở nên tái nhợt, vì vậy cô quay đầu nhìn về phía Mai Trường Ca. Chẳng qua ánh mắt của Mai Trường đang dừng ở chiếc điện thoại trên mặt đất, trên điện thoại còn hiện dãy số kia: Tám tám bảy năm ba tám bảy chín.
“Tám tám bảy năm ba tám bảy chín, đây là số điện thoại gì?” Mai Trường Ca hỏi với vẻ mặt tò mò.
Hiện tại Giang Nguyệt Bạch thật sự cạn lời, anh ta có thể nói hai đứa nhóc này có thể cứu anh ta trước rồi hãy thảo luận vấn đề khác được không.
Trái lại anh ta rất muốn thoát ra, nhưng bây giờ anh ta cảm thấy bàn tay to của Trần Lôi thật sự giống như cái kìm sắt, cho dù anh ta có dùng tay đánh hay dùng chân đá thì Trần Lôi người ta cũng chẳng nhúc nhích.
Khuôn mặt Trần Lôi u ám: “Tránh ra!”
Mai Trường Ca lại khẽ cười, như thể hoàn toàn không nghe thấy Trần Lôi nói. Anh ghé sát vào tai Tiêu Triết nói nhỏ hai câu, vì thế đôi mắt Tiêu Triết lập tức sáng lên: “Trần Lôi, chắc anh đã từng gọi vào số điện thoại này, nhưng anh lại đạt được thỏa thuận nào đó với nữ quỷ đã để lại số điện thoại này cho anh, nếu không thì sao chồng quỷ như anh lại có thể chỉ ở hình dạng nửa quỷ. Chẳng lẽ bây giờ anh muốn bắt Giang Nguyệt Bạch làm chồng quỷ, còn anh thì trở về làm người ư, chà, độ khó rất cao đấy!”
Giang Nguyệt Bạch càng nghe càng không rõ chồng quỷ là gì, nửa quỷ là gì, gì mà trở về làm người, đây rốt cuộc là có ý gì.
Lúc này ánh mắt Trần Lôi lại hiện vẻ nghi ngờ không thôi, ánh mắt anh ta nhìn Tiêu Triết và Mai Trường Ca có ý không tốt: “Rốt cuộc các người là ai?”
Tiêu Triết cười, giơ tay vỗ vỗ vào ngực Mai Trường Ca: “Anh này là người của Thiên đạo Mai gia, tôi là người của Thiên Y Tiêu gia. Chào anh nửa quỷ, quen biết anh thật vui, chúng ta có thể ngồi xuống tâm sự một chút được không. Đương nhiên tốt nhất là anh nên thả Giang Nguyệt Bạch xuống trước, nhỡ đâu anh ấy thật sự chết trong tay anh, vậy chỉ sợ anh không còn làm nổi nửa quỷ nữa đâu!”
Trần Lôi lại chưa từng nghe nói đến Thiên đạo Mai gia, Thiên Y Tiêu gia. Hơn nữa vào lúc này, mục đích tới đây của anh ta vốn là vì Giang Nguyệt Bạch, cho nên anh ta sẽ không vì vài ba câu của Tiêu Triết mà từ bỏ Giang Nguyệt Bạch đâu.
Nhưng không biết cây cung nhỏ trong tay Mai Trường Ca đã được lắp mũi tên nhỏ màu bạc vào lúc nào, mũi tên lạnh lẽo lấp lánh ánh bạc đó đã cho anh ta một loại cảm giác hết sức nguy hiểm. Còn cả thiếu nữ mặc áo lụa trắng kia nữa, tuy rằng cô vẫn luôn treo nụ cười tủm tỉm nhưng trực giác lại nói cho anh ta biết, thiếu nữ này không phải là một nhân vật đơn giản, thiếu nữ này cũng nguy hiểm như vậy. Một khi hai người họ liên thủ đối phó với anh ta thì chỉ sợ anh ta sẽ thật sự rơi vào nguy hiểm.
Vì thế ánh mắt Trần Lôi lấp lóe, dời bước chân về hướng cửa sổ sát đất. Hai người Tiêu Triết và Mai Trường Ca liếc mắt nhìn nhau, vẻ mặt trên mặt cùng trở nên nặng nề hơn. Vào ngay lúc này, Trần Lôi nhanh chóng ném Giang Nguyệt Bạch trong tay về hướng Tiêu Triết và Mai Trường Ca, tiếp theo có thứ gì đó như một cái đuôi vừa dài vừa đen vươn ra từ phía sau anh ta, quất mạnh lên cửa sổ sát đất.
Theo tiếng cửa kính vỡ vang lên, Trần Lôi đã thả người nhảy ra ngoài khi mà những mảnh kính vỡ còn chưa hoàn toàn rơi xuống đất.
Một chùm sáng màu máu được Tiêu Triết nắm chặt trong bàn tay đã bắn tới phần lưng Trần Lôi, về phần Giang Nguyệt Bạch bị ném kia cô cũng chẳng có thời gian mà chú ý tới. Cũng may Mai Trường Ca vẫn là một đứa trẻ ngoan hiền lành, anh đưa tay đón được cơ thể Giang Nguyệt Bạch, sau đó lui về phía sau mấy bước liên tiếp để làm mất lực trên người, lúc này mới ổn định thân hình.
Mà lúc này Tiêu Triết đã vọt tới chỗ cửa sổ. Đầu tiên thiếu nữ thò đầu ra nhìn xuống dưới, thì thấy phía dưới toàn xe cộ đi lại. Thiếu nữ vỗ vỗ ngực, may quá, giờ mới nhớ ra chỗ Giang Nguyệt ở là tầng mười tám. Cô lại quay đầu về hướng Trần Lôi chạy trốn rồi lạnh lùng cười một tiếng, chùm sáng màu đỏ vừa nãy chính là sức mạnh ngưng tụ của Huyết ảnh linh châu, chắc chắn Trần Lôi sẽ không tránh được.
Mà đợi đến khi Tiêu Triết quay trở lại bên cạnh Mai Trường Ca, Giang Nguyệt Bạch mới nhìn em gái nuôi của mình với vẻ mặt bất đắc dĩ: “Tiểu Triết, em lại bỏ mặc anh ba của em!”
Tiêu Triết lại mang vẻ mặt không thèm để ý: “Không phải có Mai Trường Ca đó ư, được rồi, nói nhanh lên, đây là có chuyện gì thế, sao anh lại quen biết một chồng quỷ nửa quỷ?”
Giang Nguyệt Bạch không hề giấu giếm, lập tức kể lại chuyện Trần Tuyết khai trương tiệm áo cưới và Trần Lôi về nước, đương nhiên trong đó có bao gồm cả người mẫu áo cưới Lispala với cả giấc mơ trong khoảng thời gian này nữa, mà trong đó đương nhiên cũng nói đến số điện thoại tám tám bảy năm ba tám bảy chín kia.
“Lispala!” Tiêu Triết kinh ngạc thốt lên: “Không ngờ Trần Lôi lại mang cô ta về, đây chính là cô dâu ma nổi tiếng của MCG đó!”
Mà Mai Trường Ca cũng mang vẻ mặt nặng nề mà nhìn Giang Nguyệt Bạch nói: “May mà đầu óc anh vẫn còn sáng suốt, anh chưa gọi được cuộc điện thoại kia, nếu không thì anh sẽ trở nên giống với Trần Lôi khi nãy, hoặc là hai người các anh đều biến thành quỷ!”
Giang Nguyệt Bạch: “…”
Mọi chuyện rốt cuộc là sao đây? Sao anh ta lại có cảm giác sởn tóc gáy thế này!