Ngay lúc Phong Hề đang nghi hoặc, đột nhiên lông mày nhíu lại, nhanh chóng trốn ra phía sau một thạch nham nhô lên.
Chỉ thấy sau khi Phong Hề vừa trốn ra sau thạch nham, không trung trên hồ nước khô cạn đột nhiên xuất hiện hai người mặc áo đen.
Phong Hề không nhìn rõ hình dạng của hai người áo đen kia, nhưng khi hai thân ảnh kia xuất hiện, trong lòng nàng lập tức cảm thấy khó chịu.
“Không ngờ lại chạy trốn đến nơi này, nhìn tình huống chắc là nhanh, nhanh đi gọi mấy người nữa đến đây, hai người chúng ta hợp lực lại cũng không bắt được nó.”
Người mặc y phục đen nói, giọng nói rè rè âm trầm.
Người kia vừa nói xong, người áo đen khác cực nhanh đi về một phía, mà người vừa nói chuyện từ trên không trung hạ xuống.
Lúc này Phong Hề mới nhìn rõ dung mạo của người kia, nàng không khỏi ngây người.
Dưới áo choàng đen là một gương mặt hoàn mỹ, dường như không thể tìm được khuyết điểm, da trắng như tuyết, dường như nữ nhân cũng không bằng.
Nhưng cũng vì vậy nên càng làm nổi bật sự âm trầm đáng sợ.
Đúng lúc này người áo đen kia quay đầu, dường như đang nhìn khắp bốn phía, lúc Phong Hề thấy người kia xoay đầu, mắt không hiểu sao mở lớn hơn.
Một đôi mắt đen hoàn toàn, giống như một vực sâu không đáy, trong đó hiện lên sự tham lam tà ác.
Ngay cả Phong Hề cũng không nhịn được mà cảm thấy lạnh lẽo.
Rốt cuộc đó là ai?
Vì sao mắt lại toàn là màu đen? Đen đến nỗi khiến người khác cảm thấy ngỡ ngàng sợ hãi?
Sau khi tiếp xúc với đôi mắt đen đó, Phong Hề gần như theo bản năng điều động Huyễn Tâm ma vụ che phủ lên người, cũng cố gắng hô hấp nhẹ nhất có thể trốn sau nham thạch.
Trực giác mách bảo nàng, người mặc hắc bào này không phải là người lương thiện.
Người áo đen kia sau khi đưa mắt nhìn khắp nơi, dường như không phát hiện ra gì khác thường, áo choàng khẽ động, nhanh chóng đi sâu vào trong khe núi.
Sau khi người áo đen rời đi, Phong Hề cũng không thu Huyễn Tâm ma vụ lại, ngược lại còn đi theo hướng người áo đen kia vừa đi.
Nói thế nào đi nữa, chắc chắn tiểu tử đáng chết kia ở chỗ đó.
Mục tiêu của người áo đen này chắc chắn là vật ở dưới đất kia.
Hơn nữa nàng cũng tò mò rốt cuộc vật kia là thứ gì lại có thể khiến tiểu nam hài và loại người như người áo đen này chú ý.
Sau khi điều động Huyễn Tâm ma vụ, Phong Hề phát hiện khí tức nóng nực trong không khí đã được chặn bớt lại.
Cho tới bây giờ Phong Hề đã phát hiện được một chỗ tốt của Huyễn Tâm ma vụ, đó chính là ẩn hoàn toàn khí tức của một người với bên ngoài, hơn nữa còn có tác dụng ẩn thân trong sương mù ở một khoảng cách nhất định.
Nhưng năng lực trước mắt của Phong Hề khi dùng Huyễn Tâm ma vụ cũng chỉ có thể cách năm mét mới có tác dụng ẩn thân, chỉ cần đi gần hơn năm mét thì sẽ xuất hiện sơ hở.
Cho nên trước khi không biết rõ năng lực của người áo đen kia, Phong Hề cũng không dám làm gì quá gấp.
Bốn phía bị cháy đen, trên đường đi cũng có thể nhìn thấy những dấu vết bị nhiệt độ cao làm cháy.
Càng đi sâu vào trong khe núi, nhiệt độ càng tăng cao.
Dường như muốn nướng chín người, mà người áo đen kia dưới nhiệt độ cao cũng dần thả chậm tốc độ.



